Dương Chí Viễn nói xong, bảo một người trung niên ở đằng sau mình lên đây, cười nói: “Đây, chính là ông ta! Ông ta vừa dễ dàng đánh bại đội xe nòng cốt của Hội thương mại Mộc Tháp, vô cùng dễ dàng, bỏ xa người kia bảy tám giây!”
Vẻ mặt Dương Chí Viễn đắc ý nói, anh ta vốn dĩ tưởng rằng sau khi Úc Bội Hân nghe thấy sẽ rất vui vẻ, nhưng rất nhanh anh ta đã phát hiện ra, sắc mặt của cô không hề có chút thay đôi.
Chỉ thấy Úc Bội Hân nói: “Ồ, vậy đúng là rất giỏi, nhưng bây giờ tôi không cần tay đua nữa, nên anh mời về đi.”
Dương Chí Viễn nghe thấy, đột nhiên nhíu mày, sau đó nhìn Tiêu Sách một cái, sắc mặt nghiệm lại, nói: “Bội Hân, trưa hôm nay em vẫn chưa tìm được tay đua, bây giờ đã tìm được rồi à? Chẳng là là anh ta sao?”
Úc Bội Hân nghe thấy, không nói gì, nhưng vào trong mắt của Dương Chí Viễn thì lại là ngầm thừa nhận.
Đáy mắt Dương Chí Viễn sâu thẳm, đột nhiên lóe qua một tia sáng lạnh lùng, chỉ là không bị Úc Bội Hân nhìn thấy. Anh ta đứng đối diện với Tiêu Sách, đưa tay ra nói: “Là tay đua được Bội Hân nhìn trúng, xem ra chắc anh cũng có chút bản lĩnh, nếu Bội Hân đã nhìn trúng anh, vậy thì anh phải biểu hiện cho tốt đấy.”
Lúc anh ta nói chuyện, đầu hơi ngẩng lên, hận không thể ngước mũi lên tận trời.
Rõ ràng là anh ta không hề để Tiêu Sách vào mắt, không hề xem Tiêu Sách thành người cùng đẳng cấp mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/621926/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.