Hơn nữa, cho dù không nói đến những việc này, giữa anh và Ôn Liễu, Trầm Y, cũng có chút quan hệ mờ ám...
Vì vậy, Tiêu Sách cảm thấy bản thân mình không có tư cách nói Phương Bác, thậm chí trong lòng anh còn âm thầm tìm lý do cho bản thân mình, có lẽ đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới như vậy...
Tiêu Sách không chơi đến quá khuya, chuyển hai trăm vạn cho Cố Minh, bảo cậu ngày mai đi lấy lô dép lê đó, chuyển thẳng qua Châu Phi bằng đường biển, sau đó anh về nhà nghỉ ngơi.
Để vận chuyển lô dép lê đó sang Châu Phi bằng đường biển cần khoảng một tháng.
Tiêu Sách nghĩ một tháng sau, nếu có thời gian, có lẽ anh sẽ đến Châu Phi một chuyến. Lô dép lê đó chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của anh, kiểm được tiền nhiều hay ít chỉ là thứ yếu, quan trọng là mở rộng giao dịch với bộ lạc Địch Duy, như vậy sau này mới có thể kiếm tiền nhiều, và phát triển điểm mấu chốt trong kế hoạch của Tiêu Sách.
Còn nếu anh không có thời gian, Cổ Minh và Phương Bác hiển nhiên là không thể nào kiểm soát được cục diện ở Châu Phi...
Có lẽ, đến lúc nên gọi Thuỷ Ma và Hổ Tử đến rồi...
Ngày hôm sau, Tiêu Sách nhận được tài liệu mà Úc Bội Hân gửi cho anh, trong tài liệu là thông tin về giới đua xe ngầm và mười cung đường trong cuộc đua hằng năm.
Và cả thông tin về đối thủ của anh.
Dù sao tiền thưởng của cuộc đua hằng năm cũng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/621928/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.