Đúng lúc này, đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng phanh xe chói tai, hai chiếc xe con suýt chút nữa đã đâm vào nhau.
Từ trên hai chiếc xe có một nhóm người già có trẻ có đang lao xuống trách mắng đối phương về cách lái xe như thế, suýt chút nữa đã gây ra tai nạn giao thông và hại chết tất cả mọi người rồi.
Nhìn thấy hình ảnh như vậy, Tiêu Sách nhất thời sững sờ.
Đột nhiên đôi mắt của anh trở nên đỏ hoe, anh siết chặt nắm đấm, một hình ảnh đã khắc sâu vào trong lòng anh, đột nhiên lại xuất hiện ở đây.
Năm đó, Tiêu Sách mười ba tuổi!
Năm đó, giống như mọi khi, đối với Tiêu Sách mà nói đó là một ngày vô cùng bình thường, nhưng nó lại vô cùng bất thường, thậm chí còn thay đổi cả số phận của anh.
Bởi vì ngày đó, anh đã mãi mãi mất đi bố mẹ.
Như thường lệ, sau khi tan học anh và Phương Bác ở bên đường chơi đùa rồi trơ mắt nhìn một chiếc xe con mất lái và đâm về phía bố mẹ của anh.
Ngay lúc đó, Tiêu Sách cảm thấy thế giới đều như chậm lại, anh muốn hét to lên nhưng hét lên không được, anh muốn lao vào cứu bố mẹ, nhưng anh hoàn toàn không khống chế được cơ thể của mình.
Dường như cả thế giới đều chậm lại, Tiêu Sách chỉ có thể trơ mắt nhìn bố mẹ mình bị chiếc xe con đâm vào và mãi mãi không tỉnh lại nữa.
Nỗi tuyệt vọng và bị thương đó, đến bây giờ Tiêu Sách vẫn nhớ rất rõ ràng.
Cũng kể từ ngày hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/621780/chuong-162.html