Chương trước
Chương sau
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Bán Thanh lại lộ ra vẻ thất vọng một lần nữa, cô ấy hít một hơi thật sâu rồi gật đầu.
“Long Ngũ, dừng xe lại.”
Long Ngũ đang lái xe nghe vậy thì lập tức đạp phanh xe, chiếc xe ô tô dừng lại ở bên đường, anh ta quay đầu lại và tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Sách.
Tiêu Sách không để ý đến ánh mắt của anh ta, anh nhìn Lâm Bản Thanh.
Lâm Bán Thanh nhìn Tiêu Sách, cô ấy hơi trầm giọng nói: “Xin lỗi Tiêu Sách, tối nóng lòng muốn đi cứu ông nội, không có cách nào đưa anh quay về được rồi, hy vọng anh đừng để bụng.”
Tiêu Sách gật gật đầu, anh mở cửa xe ra: “Vậy chúc cô thuận lợi! Tôi vẫn nói câu đó, nếu như cô có thể cứu ông cụ Lâm ra ngoài, tôi sẽ chữa bệnh miễn phí cho ông cụ, bảo trọng”
Nói xong, Tiêu Sách bước xuống xe.
“Tạm biệt.” Lâm Bán Thanh nói một cách nghiêm trọng.
“Tạm biệt.”
Tiêu Sách gật đầu rồi đóng cửa xe lại, anh biết rằng cho dù lần này Lâm Bản Thanh vượt qua được mối nguy này thì mối quan hệ giữa họ cũng sẽ không quá thân thiết.
Anh quay người lại và đi trên đường, vẫn có thể nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Lâm Bản Thanh và vệ sĩ trong xe.
Chỉ nghe được Long Ngũ tức giận nói với Lâm Bán Thanh: “Cô chủ, tôi đã sớm nói rồi, anh ta căn bản sẽ không giúp chúng ta đâu, anh ta chỉ là một kẻ nhát gan mà thôi!”
“Long Ngũ, đừng nói như vậy, Tiêu Sách anh ấy không có nghĩa vụ phải giúp chúng ta, tôi đến tìm anh ấy, chỉ là muốn tìm thêm một hy vọng mà thôi, cho dù anh ấy đưa ra quyết định như vậy, chúng ta cũng không thể trách anh ấy được, nếu tôi là anh ấy, có thể tôi cũng sẽ quyết định giống như vậy, bởi vì đây mới là cách thông minh nhất!”
“Cô chủ, anh ta chỉ là đang chờ giá cao mà thôi, tôi cảm thấy anh ta chỉ muốn nhiều tiền
hon!"
“Đừng nói nữa, nếu như tiền có thể thuyết phục được anh ấy thì anh ấy đã không xuống xe rồi...”
“Cô chủ, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Về nhà!”
“Cô chủ, không được đâu! Mục tiêu của đám phản bội đó không chỉ riêng ông cụ, còn có cả cô chủ nữa! Một khi cô chủ rơi vào tay bọn họ, vậy nhà họ Lâm thật sự xong rồi! Hơn nữa, cho dù chúng ta có quay về thì chỉ dựa vào mấy người chúng ta, ngay cả đến gần ông cụ cũng rất khó khăn, cứu ông cụ ra căn bản là chuyện không thể nào, mà cho dù có thể đến gần ông cụ, chúng ta cũng không thể khiến ông cụ tỉnh lại, căn bản là không hề có ý nghĩa!”
Long Ngũ nói xong, trong xe nhất thời rơi vào im lặng.
Một lát sau, chỉ nghe thấy Lâm Bán Thanh khẽ nói: “Vậy có thể làm gì chứ? Nếu như tôi không quay về, vậy ông nội cũng không còn! Nhà họ Lâm cũng xong luôn! Đó là ông nội của tôi, nhà họ Lâm còn rất nhiều người thân của tôi! Tôi có thể trơ mắt nhìn họ chết sao? Cho
dù biết rõ rằng không có hy vọng gì, nhưng tôi cũng phải quay về!”
“Nhưng mà cô chủ...”
“Lái xe!”
Lâm Bán Thanh nghiêm khắc nói, cuối cùng Long Ngủ không nói thêm gì nữa, chiếc xe ô tô cũng từ từ nổ máy rồi chạy đi.
Tiêu Sách quay người lại nhìn chiếc xe đang đi xa, anh không khỏi nhíu mày, cuối cùng thở dài một tiếng.
Lâm Bán Thanh và ông nội, vì gia đình, vì cả nhà họ Lâm, biết rằng nguy hiểm nhưng vẫn cứ làm, điều này khiến Tiêu Sách có chút cảm động, giống như đã biết cô ấy một lần nữa.
Thực ra bên trong vẻ ngoài lạnh như băng của cô ấy là một trái tim ấm áp hơn bất kỳ ai khác.
“Hy vọng cô ấy thuận lợi.”
Trong lòng Tiêu Sách thầm nghĩ rồi tiếp tục đi trên đường, lúc này chỗ của anh đã cách xa trung tâm thành phố rồi, dòng xe cộ qua lại cũng không nhiều, Tiêu Sách cũng không gặp được chiếc taxi nào.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.