Tiêu Sách lại chết lặng người lần nữa, miệng há to nhìn cô bé, cuối cùng xác định, đầu cô bé này chắc chắn là có vấn đề.
Cô bé lại không hề cảm thấy gì, nhìn thấy Tiêu Sách không nói, lại làm nũng nói: “Anh trai Tiêu Sách, anh lại mắng em một câu đi, người ta muốn nghe anh mắng.”
Toàn thân Tiêu Sách lạnh buốt, cạn lời nói: “Em biến thái à?”
Anh nói xong, hai mắt cô bé sáng rực, nói: “Đúng, cứ mắng như vậy! Thật là kỳ lạ, anh mắng em, em lại không hề tức giận, cũng không hề có ý nghĩ muốn giết anh... Chẳng lẽ anh chính là người đó?”.
“Ừ, cũng có thể, tuy rằng mắt bà Ngọc mờ rồi nhưng mà đầu óc vẫn còn tốt...”
Tiêu Sách hít sâu một hơi, hoàn toàn không hiểu cô bé này đang nói cái gì.
Anh chỉ cảm thấy, nếu còn ở chỗ này, chắc chắn sẽ bị cô bé này làm cho phát điên mất.
Anh đứng lên, quay người rời đi, càng chạy càng nhanh, chỉ muốn nhanh chóng cách xa cô bé điên này một chút.
Cũng may cô bé kia cũng không đuổi theo anh nữa, mà chỉ ở xa hét với bóng lưng của anh: “Anh trai Tiêu Sách, em sẽ lại tới tìm anh, anh phải nhớ em đấy.”
Toàn thân Tiêu Sách lạnh buốt, cảm giác hôm nay ra ngoài mình không xem lịch hoàng đạo rồi.
Anh tìm một chỗ khác tránh mười phút, nhìn thấy cô bé kia lái xe đi rồi mới đi đến, tiếp tục núp vào cổng chung cư chờ Ngụy Nam Diễm.
Chờ mãi đến tận gần tối, cuối cùng Tiêu Sách cũng phát hiện chiếc Land
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/621656/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.