Nhưng cô bé lại cũng đi qua, lần nữa ngồi xổm bên người của Tiêu Sách.
Cô ấy cười nói: “Anh trai, em là Mân Nhi, anh tên là gì? Em chưa từng gặp anh, anh là người ở đâu? Ở đây làm gì?”.
Tiêu Sách cạn lời nhìn cô ấy một cái, cuối cùng cũng không nói gì.
Cô bé lại không thèm để ý, tiếp tục ghé vào tai anh cằn nhằn.
“Anh trai, anh ở chỗ này chờ người sao? Thấy anh cứ nhìn chằm chằm cổng chung cư, anh chuẩn bị tìm cơ hội lẻn vào sao? Anh tới thám thính địa hình à? Chuẩn bị ăn trộm? Ăn cướp? Không phải là muốn cưỡng dâm chứ?”
Vẻ mặt Tiêu Sách cứng đờ, im lặng nhìn cô bé kia, vẫn không muốn trả lời.
Nhưng hình như cô bé này đã tiến vào thế giới tưởng tượng của chính mình, cô ấy bẻ ngón tay nói: “Em là một người đẹp ngồi bên cạnh anh, anh lại hờ hững lạnh lùng, chắc không phải muốn yêu cầu cao hơn chứ, nếu không chẳng phải là tham cái nhỏ mất cái lớn sao?”
“Vậy chắc là ăn trộm hoặc ăn cướp rồi... Nhưng cũng không phải, nếu muốn ăn cướp, không phải cướp của em là được rồi sao, chẳng lẽ là vì chuyện khác? Hãy để em - Mân Nhi nữ vương đến đoán xem...”.
Cuối cùng Tiêu Sách cũng không nhịn được cô ấy lảm nhảm nữa, nói: “Cô bé, em có thể tự mình đi chơi không? Làm bài xong chưa? Đã ôn thi xong chưa?”
Cô bé nghe thấy vậy lập tức cười nói: “Anh trai, cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện với em rồi, nhưng anh gọi em là Mân Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/621655/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.