“Tôi không biết cô rất kỳ lạ à?” Tiêu Sách nói không nên lời, cảm thấy không thể hiểu nổi.
Cô bé này cũng không phải là tờ tiền bên trên có in ông già màu hồng, chẳng lẽ còn cho rằng ai cũng biết cô ấy sao? Lại còn ra vẻ anh không biết tôi thì anh quá low rồi.
Tiêu Sách tự hỏi, chắc ở chung cư Cẩm Long cô ấy là một đại ca, nên bình thường có thói quen vênh mặt hất hàm sai khiến.
Hành động để Tiêu Sách mua thuốc cho cô ấy như là chuyện đương nhiên, nếu bị từ chối chính là anh không nể mặt tôi, dáng vẻ của anh nhìn rất có vấn đề.
Tiêu Sách thầm nghĩ, kịch bản tiếp theo liệu có phải cô bé này cảm thấy bị sỉ nhục, bị mất hết mặt mũi sau đó tìm một đám côn đồ đến dạy dỗ anh không?
Vậy cũng quá buồn cười rồi...
Cũng may hình ảnh Tiêu Sách tưởng tượng cũng không có xuất hiện.
Sau khi cô bé sững người thì đột nhiên khóe miệng nhếch lên, thản nhiên nói: “Không biết em cũng tốt, em rất thích người không biết em.”
Nói xong, cô ấy mở cửa xe đi xuống.
Sau khi xuống xe, Tiêu Sách mới phát hiện cô ấy nhỏ nhắn xinh xắn hơn mình tưởng tượng.
Người chỉ cao đến bả vai của Tiêu Sách, khuôn mặt chỉ lớn bằng lòng bàn tay, thực sự chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng ngược lại thì mái tóc rất dài, xõa đến thắt lưng, dáng người chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm.
Tiêu Sách cảm thấy nếu cô ấy bỏ chiếc kính râm kia ra thì chắc là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/621654/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.