Mộ Dung Ca luôn cảm thấy bất an, tối nay quá yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
“Lối đi này rất bí mật, hơn nữa không có Lưu Vân ở bên cạnh bảo hộ cho tỷ, đệ không yên tâm.” – Triệu Tử Tẫn kiên trì cầm tay cô.
Mộ Dung Ca mỉm cười: “Mới một năm không gặp Tẫn Nhi đã như mấy lão bà hay lo lắng lung tung rồi? Yên tâm đi, tỷ tỷ không có việc gì đâu.”
Triệu Tử Tẫn nhíu mày. – “Đệ chỉ lo cho tỷ thôi. Tỷ cũng yên tâm, đệ không việc gì đâu.” – Có một số chuyện Mộ Dung Ca không biết, và hắn cũng tuyệt đối không để cho cô biết, những thứ dơ dáy đó chỉ làm cô bị vấy bẩn mà thôi.
Mộ Dung Ca cảm thấy Triệu Tử Tẫn đang âm thầm làm chuyện gì đó, thằng bé đã trưởng thành hơn và có nhiều chuyện đã biết cách giấu diếm cô rồi, còn tỏ vẻ thản nhiên để cô không thể tìm ra bất cứ sơ hở nào. Nó cố ý đưa cô trở về, còn chắc chắn mình không sao là vì lý do gì?
Còn nữa, cô đi cùng Tẫn Nhi đã quá nửa canh giờ nhưng không gặp vấn đề gì xảy ra cả, phải biết rằng bên trong phủ Thái tử luôn được canh phòng cẩn mật, đến một con ruồi cũng khó lọt qua, nói gì đến một đứa trẻ to xác như thế này?
Trong lòng dường như đã sáng tỏ điều gì đó, suy nghĩ này khiến cô bất giác rùng mình. Mộ Dung Ca thực sự không muốn xem những hồi ức đẹp đẽ khi xưa chỉ là kỷ niệm, một kỷ niệm đẹp chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-khuynh-thanh/1298401/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.