Edit: Vịt
Đọc xong rồi đi ngủ nhé các tình yêu ^^, đến giờ đi ngủ rồi ^.^
Ánh trăng tròn ló dạng sau những rặng cây, nhờ cơn gió lay động tán lá tạo thành chiếc bóng xào xạc chuyển động trên mặt đất và trên gương mặt hai người đang đứng.
Lồng ngực rộng xa lạ kề sát sau lưng, nhưng cô lại có cảm giác hơi ấm này rất quen thuộc. Theo bản năng, Mộ Dung Ca định giãy ra, và ngay lập tức cảm thấy ở phía sau cổ có gì đó ấm ấm.
Dường như người ở phía sau đang… khóc.
Trái tim Mộ Dung Ca khẽ run rẩy, có lẽ cô đã đoán được người vừa đến là ai.
Một năm rồi không nhìn thấy hắn, không ngờ có thể được gặp vào lúc này, đây là mộng chăng? Chính là hắn, người vẫn thường hay dựa dẫm vào cô, luôn khen ngợi những món ăn cô nấu.
“Tỷ.”
Giọng nói của người thiếu niên không hạ xuống nên cô có thể nghe được rõ ràng, hiển nhiên hắn đã đè nén cảm xúc rất lâu, nay mới được bộc phát nên không để ý đến tình hình của mình lúc này. Hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất, cả đoạn đường đi đổi liên tục mười con ngựa, bất kể ngày hay đêm chỉ vì muốn tới nhanh hơn để gặp cô.
Hắn muốn chính mắt trông thấy cô bình an. Làm hạ nhân trong phủ Thái tử Hạ quốc, mặc dù có chức phận quản gia nhưng Mộ Dung Ca vẫn là một nữ nô bị Nguyên Kỳ sai bảo, bị Lâm Thiện Nhã ức hiếp. Hắn thề, khi hắn biết cô phải sống khổ sở như thế nào, trái tim hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-khuynh-thanh/1298400/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.