“Người kia là tỳ nữ của Kinh Nam Vương lưu lại cho Thái tử phi, tên Hương Lan. Nàng ta vừa mới đi qua đây, chỉ dừng lại một lát rồi chạy mất.” – Lưu Vân nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
Mộ Dung Ca quay đầu, thấy ánh mắt này bèn hiểu ngay y đã nhìn thấy hết những gì vừa xảy ra trong căn phòng kia. Mộ Dung Ca chớp mắt, gật đầu. Hương Lan? Người của Lâm Khinh Trần lưu lại nhất định không phải kẻ đơn giản, thảo nào đêm hôm khuya khoắt lại đến nơi này, không biết một màn vừa rồi ở trước cửa sổ có làm nàng ta thỏa mãn không?
“Mộ Dung cô nương, cô thích Thái tử Hạ quốc sao?” – Lưu Vân do dự một hồi mới mở lời hỏi. Y đã nhìn thấy tất cả những chuyện vừa phát sinh, rõ ràng Nguyên Kỳ đã động tâm với Mộ Dung Ca, vậy còn cô thì sao?
Mộ Dung Ca nhẹ nhíu mày.
Lưu Vân thấy cô im lặng, biết mình đã hỏi điều không nên hỏi. Trước đây vì Thái tử nên y thường xuyên nhắc nhở cô, nhưng lâu ngày ở bên cạnh, y đã hiểu rõ tính cách của Mộ Dung Ca, càng biết điều cô thực sự mong muốn là gì. Lúc này đây, y không còn đủ tự tin để chất vấn cô nữa. Y cảm thấy áy náy: “Xin lỗi, Mộ Dung cô nương.”
Mộ Dung Ca chỉ nói: “Huynh đi nghỉ ngơi đi.”
Lưu Vân gật đầu rời đi, không dây dưa thêm. Chỉ cần Thái tử tới đây, tất cả mọi chuyện đều sẽ được giải quyết, hy vọng đến lúc đó Mộ Dung Ca có thể nhượng bộ.
Một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-khuynh-thanh/1298402/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.