Cô công chúa Già Hộc này e chưa tỉnh ngủ. Tình hình nguy cấp phải chạy thục mạng, ngay cả Tiểu Hắc mà Nguyên Ngọc còn không mang theo, huống hồ Đại Bạch mới sinh một bầy cún. Nếu mang theo hai đứa nó thì phía sau đoàn quân chẳng phải sẽ có thêm một đám lóc chóc chân ngắn chạy theo à?
Vả lại, hắn đang chạy trốn, bọn cún theo không an toàn, thà đi nương nhờ đám bạn chó ở kinh thành còn hơn, không tới nỗi bị liên lụy.
Nhưng người ta nửa đêm nửa hôm đường xa mà tới, Nguyên Ngọc không thể nói chuyện quá không nể mặt, bèn giải thích qua loa là Đại Bạch sinh xong khá yếu nên hắn đã nhờ bằng hữu chăm sóc giùm.
Già Hộc ỉu xìu thất vọng, nhưng vẫn gọi vài người đưa họ vào cửa quan.
Bên Đại Chu đương nhiên không biết chuyện Hồi Hột lặng lẽ đón người, chứ nếu biết e là sẽ chẳng nể nang gì. Nhưng Đột Quyết tin chắc dù Đại Chu muốn duy trì quan hệ đồng minh với Hồi Hột thì trước mắt cũng lực bất tòng tâm, bởi vậy mới nắm cơ hội này khởi binh, hung hăng tàn phá biên thành.
Thấy các binh sĩ Hồi Hột không chống đỡ nổi, Nguyên Dị Trực vừa nhập quan liền truyền tin cho Khả Hãn, nguyện lĩnh binh cùng Hồi Hột sánh vai chiến đấu, đánh đuổi kẻ xâm lăng.
Lục Thời Khanh không phản đối.
Chưa bàn đến ân nghĩa cá nhân hay đại cục mà Hồi Hột dành cho họ, một khi Đột Quyết – có thể xưng là hùng binh trăm vạn vào thời cường thịnh năm xưa – chiếm được Hồi Hột, cương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-dinh-chang-roi-quyet-chang-buong/1812514/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.