Trước khi Đại Minh cung phát sinh biến cố, Nguyên Ngọc đã mang người ngựa đến Lục phủ, hộ tống cả nhà rời đi.
Nguyên Tứ Nhàn muốn cùng tiến thoái với Lục Thời Khanh, nhưng bây giờ nàng không chỉ có một mình, hai con còn thơ dại, Tuyên thị và Lục Sương Dư cũng không biết gì, luống cuống tay chân. Nàng phải làm chỗ dựa cho họ.
Trấn an hai người bằng vài câu ngắn ngủi xong, nàng bế con, mang hành trang Lục Thời Khanh đã chuẩn bị sẵn cho họ, cắn răng theo Nguyên Ngọc rời đi, do đi gấp nên dọc đường họ không hề dừng lại. Dù vậy vẫn vô cùng mạo hiểm, đoàn người vừa mới đưa lệnh bài ra khỏi cổng Kim Quang thì môn lại phía sau đã nhận được lệnh khẩn từ Đại Minh cung, hô to:
– Không được, là gia quyến nghịch tặc, ngăn lại!
Sau đó, binh mã trong thành thi nhau tuôn ra.
May mà Lục Thời Khanh và Nguyên Dị Trực đã an bài xong ngoài cổng Kim Quang, các kỵ binh mai phục sẵn lao ra giao chiến.
Những người này là tư quân do Nguyên Dị Trực nuôi dưỡng ở Điền Nam, tuy số lượng không nhiều nhưng ai nấy đều là tinh anh đã qua huấn luyện, trường thương của họ quét ngang có thể ví như dời non lấp biển cũng không quá, căn bản không phải hạng binh lính quen hưởng thụ an nhàn ở Trường An có thể so sánh.
Các kỵ binh nhanh chóng thuận lợi rút lui, đuổi theo huynh muội Nguyên gia về hướng tây, còn khoảng trăm người khác đi tiếp ứng Lục Thời Khanh.
Nguyên Tứ Nhàn không ngồi xe ngựa, Nguyên Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-dinh-chang-roi-quyet-chang-buong/1812513/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.