Chương trước
Chương sau
Nguyên Tứ Nhàn hơi há môi, bò trên mặt đất ló đầu vào ngơ ngác một hồi. Nàng vốn tưởng cơ quan này thông với mật thất chứa đồ vật quan trọng gì đó, không ngờ bên dưới lại là một mật đạo sâu hun hút.
Dám đào hang dưới chân thiên tử, e là nàng gả cho một con chuột to gan nhỉ.
Nàng ló nửa người nhìn vào, thấy trong mật đạo nhỏ hẹp đơn sơ không có đồ đạc gì cả, chỉ có một cái khuyên kéo ngay cửa và vài chiếc đèn treo trên vách tường đất đá. Đèn tường có một cái chụp bao lấy nguyên liệu đốt, tỏa ra ngoài ánh sáng nhàn nhạt, nhìn xa xa hơi âm u đáng sợ.
Nguyên Tứ Nhàn rùng mình, bò dậy phủi phủi xiêm y, dù hiếu kỳ mật đạo này thông đến nơi nào nhưng vẫn lặng lẽ dằn xuống, không đi vào, thầm nghĩ đang nửa đêm nửa hôm mình đừng chạy loạn thì hơn, chi bằng lát nữa thăm dò Lục Thời Khanh, xem xem y có thành thực với nàng hay không.
Nàng đã quyết định, đang chuẩn bị gỡ đồ gác bút cho mọi thứ khôi phục nguyên trạng thì tay vươn ra chợt khựng lại, dừng cách vách tường một tấc.
Đợi đã. Vì sao đèn tường trong mật đạo lại sáng?
Đèn tường dùng nến ngắn, không quá một canh giờ sẽ cháy hết. Hai canh giờ trước Lục Thời Khanh xuất phát đi đón dâu, tuyệt đối không thể xuống mật đạo trước khi đi mà quên tắt đèn. Như vậy, là ai đốt đèn tường? Nơi riêng tư như phòng ngủ, nơi bí ẩn như mật đạo, ai lại vào bên trong ngay đêm đại hôn?
Nguyên Tứ Nhàn do dự, quay đầu, bước từng bước xuống thềm đá, đến chiếc đèn tường gần nhất, nàng gỡ chụp đèn nhìn kỹ độ dài của nến, càng cảm thấy lạ.
Cây nến này cháy không nhiều, trông như mới được đốt vào hai nén nhang trước. Mà hai nén nhang trước, nàng ngồi một mình trong phòng ngủ, có thể khẳng định tuyệt đối không có ai mở cánh cửa này. Nói vậy, là ai đó đã thông qua đầu kia mật đạo để đến đây.
Nàng run rẩy, toàn thân nổi da gà, cảm thấy nguy hiểm theo bản năng, định xoay người lui ra. Song, khi nàng nhìn chằm chằm vào nơi tận cùng mật đạo, nàng lại thay đổi ý nghĩ.
Không đúng. Lục Thời Khanh là người làm việc cẩn trọng, tuyệt đối không thể để mối họa ngầm như vậy bên cạnh, mật đạo này chắc chắn vô hại. Dù sao ngay cả mặt nàng y cũng không chịu cho khách nhìn, thì sao có khả năng cho phép ai đó đi từ ngoài vào gian phòng ngủ này chứ.
Nàng đứng nguyên tại chỗ suy tư lại toàn bộ sự việc, phát hiện có mấy điểm đáng ngờ.
Thứ nhất, đào địa đạo trong kinh thành là chuyện phạm pháp, Lục Thời Khanh sao lại làm việc sơ suất, để cơ quan trên tường bị lộ dễ dàng như vậy? Dù không phải đề phòng nàng thì cũng nên đề phòng người khác chứ.
Thứ hai, thời gian y đi tiếp khách đúng là hơi lâu, dù khách quấn lấy khiến y không thoát thân được chăng nữa, nhưng y sao có thể không mảy may nghĩ cho nàng mà cho lui hết hạ nhân trong tân phòng, để một mình nàng lẻ loi ở đây, kêu trời trời không thấu kêu đất đất không nghe? Y không sợ nàng đói chết à.
Thứ ba, nếu không sắp xếp hạ nhân trong phòng, chứng tỏ Lục Thời Khanh không có ý gò bó nàng, vậy vì sao trước khi đi y lại cố tình nhấn mạnh một câu “ngồi yên đừng nhúc nhích”? Rõ ràng y biết nàng thích làm trái lại lời y mà.
Nguyên Tứ Nhàn sững sờ chớp mắt, nhìn về chỗ sâu trong mật đạo mờ mờ lần nữa.
Những vấn đề này đều có thể miễn cưỡng giải thích là “trùng hợp”, nhưng Từ Thiện từng nói: trùng hợp quá nhiều thì không còn là trùng hợp nữa.
Trừ trùng hợp ra, đáp án duy nhất có thể giải đáp mọi điểm đáng ngờ này là: Lục Thời Khanh cố ý để nàng phát hiện mật đạo này.
Tim Nguyên Tứ Nhàn bỗng đập như đánh trống, không biết vì sao, nàng căng thẳng đến lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Nàng lặng người hồi lâu tại chỗ, cuối cùng lấy cây nến xuống cầm trong tay, bước từng bước chậm rãi đi vào sâu trong mật đạo.
Mật đạo âm u ẩm ướt này không quá dài, ở giữa chỉ rẽ một lần. Nguyên Tứ Nhàn mới đầu luôn bước đi thận trọng, nhưng sau đó được dẫn dắt bởi một loại trực giác mạnh mẽ không tên nên càng đi càng nhanh, đi mãi đến cuối đường, nhìn thấy cái khuyên kéo gắn sợi dây giống hệt cái ở đầu kia.
Nàng nhìn chằm chằm cánh cửa ngầm nghiêng trên đỉnh đầu, đưa tay chạm vào khuyên kéo, ngập ngừng kéo xuống.
Lại là một tiếng “két” vang lên, cửa ngầm từ sau mở ra trước, một tay nàng cầm nến, một tay vịn vách bước lên theo thềm đá, sau khi dừng lại mới từ từ ngẩng đầu.
Đập vào mắt là một gian phòng được bày trí y hệt gian tân phòng rực rỡ ở Lục phủ. Bốn bề sáng sủa, một nam tử mặc áo bào đen tay áo rộng, mộc trâm vấn tóc, mặt nạ bạc che đi gương mặt đang đứng phía đối diện nhìn nàng. Trên chiếc giá gỗ bên tay y treo bộ trường bào cổ tròn màu đỏ, chính là bộ mà Lục Thời Khanh vừa mặc đi tiếp khách.
Sắc mặt nàng cứng đờ, lặng người nhìn y, mãi đến khi thấy y chầm chậm nhấc tay cầm một góc mặt nạ, sau đó nhẹ nhàng gỡ xuống.
Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt sau mặt nạ ấy, toàn thân Nguyên Tứ Nhàn chấn động, cây nến trong tay rơi ra một giọt sáp. Sáp nến nóng nhỏ lên hổ khẩu của nàng, nàng bị đau vứt nến đi, cau mày “ui da” một tiếng.
Lục Thời Khanh cả kinh, bước nhanh tới giật lấy tay nàng, muốn xem vết thương của nàng ra sao. Nguyên Tứ Nhàn hoàn hồn, rút mạnh tay khỏi lòng bàn tay y, lùi về sau một bước, hơi ngửa đầu nhìn y.
Lục Thời Khanh không cử động nữa, cau mày, gian nan nuốt nước miếng.
Nguyên Tứ Nhàn chậm rãi dời ánh mắt từ mặt sang vạt áo y, sau đó đưa tay vạch cổ áo y ra, phanh cả ngoại bào và áo lót sang hai bên. Vì tay nàng run run nên thử mấy lần vẫn không được, cuối cùng mất kiên nhẫn, dứt khoát dùng răng xé.
“Rẹttt”, lồng ngực màu ngọc của y hoàn toàn lộ ra trước mắt nàng, chỗ gần tim là một vết sẹo dữ tợn rõ rệt, lớp thịt mới vẫn chưa hoàn toàn bằng phẳng mà lồi lồi lõm lõm màu đỏ nhạt.
Lục Thời Khanh từ đầu đến cuối đều không ngăn cản, chỉ đứng đó mặc nàng vần vò, mãi đến khi đầu ngón tay nàng đụng vào vết sẹo, y mới không nhịn được khẽ run lên.
Đầu ngón tay Nguyên Tứ Nhàn vuốt nhẹ qua lại nơi vết sẹo, đột nhiên nàng cười khổ.
Tuy áo bào rộng che mất dáng người, mặt nạ che đi dung mạo thậm chí che cả đường viền khóe mắt dễ nhận ra nhất, giọng nói được giả hoàn hảo, thân phận được ngụy tạo kín kẽ, nhưng kỳ thực nàng vẫn có mấy lần cách rất gần chân tướng.
Nàng nhớ trước đây ở nơi hoang dã ngoài Trường An, Lục Thời Khanh bị a huynh đánh một roi, để lại sẹo trên mu bàn tay. Sau đó nàng đến Lục phủ giúp y băng bó, phát hiện vết thương của y căn bản không được xử lý tốt, ngược lại còn có dấu hiệu chuyển biến xấu. Nàng chỉ tưởng là y qua loa chứ không nghĩ là do một ngày trước đó, y làm Từ Thiện tới Nguyên phủ, dùng son phấn che đi để không bị lộ nên mới khiến vết thương lở loét mưng mủ.
Nàng nhớ trước đây y đến Nguyên phủ dự tiệc, nàng đã thành công vén mặt nạ y, có điều chỉ khiến y lộ một góc dung mạo ở cằm. Nàng tưởng mình say rượu mất sức, sơ ý va lệch mà không ngờ từ đầu đến cuối đều nằm trong tính toán của Lục Thời Khanh. Y sớm biết nàng sẽ ra tay nên kịp thời nghiêng đầu, cũng sớm dự liệu được nàng đang nghi ngờ gương mặt đằng sau mặt nạ nên muốn dùng cách đó để tìm được sự cảm thông của nàng, làm một mẻ khỏe cả đời.
Nàng nhớ trước đây lúc xuôi nam, nàng ở phủ đệ của Chu huyện lệnh nhận được tin của Hứa tam nương, chuẩn bị về Trường An thì bị Lục Thời Khanh dùng lý do quái đản giữ lại. Nàng chỉ nghĩ là y rung động với nàng, nhưng không ngờ y ngăn cản còn có dụng ý khác, chính là muốn tránh cho nàng đi tìm “Từ Thiện” căn bản không có ở kinh thành.
Ngoài các chuyện đó ra, điều mỉa mai hơn là, quãng thời gian trước nàng từng nghi ngờ “Từ Thiện” có hai thân phận, thân phận còn lại rất có thể là một vị quan trong triều. Bởi vậy nàng đã đi khắp nơi tìm cơ hội để kiểm chứng, thậm chí dò la tin tức từ Lục Thời Khanh, nhưng nàng quên mất trên đời có cái gọi là “bóng đen dưới đèn” mà bỏ đi đối tượng hoài nghi gần trong gang tấc, tự động gạt y ra ngoài.
Nàng có nhiều cơ hội tiếp cận chân tướng như vậy nhưng bỏ lỡ hết lần này đến lần khác.
Mãi đến hôm nay, vào đêm đại hôn giữa nàng và y, nàng nhìn y dùng phương thức gần như tàn khốc phơi bày hết thảy.
Nàng đặt tay lên tim y, ngẩng đầu nhìn nến đỏ trong phòng, nói câu đầu tiên sau khi tới nơi này:
– Tại sao chứ, Lục Thời Khanh?
Đã lừa nàng lâu đến vậy, vì sao lại lựa chọn thời điểm quan trọng này để cho nàng biết chân tướng một cách tàn nhẫn?
Không phải y không có cách tiếp tục giấu nàng. Đêm động phòng không được tắt nến thì y không biết che mắt nàng, không cho nàng thấy vết sẹo sao?
Nàng không muốn biết vào lúc này. Thậm chí nếu Lục Thời Khanh là Từ Thiện, nàng thà rằng mình mãi mãi không biết.
Môi nàng run run, giọng thốt ra khàn khàn, mắt đỏ hoe. Lục Thời Khanh cụp mắt nhìn nàng, sau một chút đờ người thì ôm nàng vào lòng.
Vì y không thể tiếp tục giấu nàng nữa.
Từ khi Bình vương rời kinh, y đã lên kế hoạch tìm cơ hội để nói hết thảy, nhưng hết lần này đến lần khác lời đến bên môi lại chẳng thể thốt ra. Có lúc do y thấy nàng diễn quá xuất thần, chưa bao giờ huỵch toẹt quan hệ giữa Nguyên gia và Trịnh Trạc nên lòng y khó chịu. Có lúc do y thấy nàng không chút tâm sự, vui vẻ chòng ghẹo y, nên lòng y hơi sợ hãi.
Y sợ sau khi nói ra sẽ không thể thấy nàng như vậy nữa.
Một người sảng khoái tự tại như nàng, sao có thể bị ràng buộc bởi một tờ hôn ước? Chỉ cần nàng muốn rời đi, mười tờ cũng chẳng giữ được nàng.
Thế nên y cứ dây dưa mãi, đến tận năm ngày trước, y biết đã đến lúc rồi.
Y nhất định phải cưới nàng, giữ chặt nàng bên mình, đây là sự ích kỷ của y. Nhưng khi y có điều giấu giếm nàng, y không thể triệt để muốn nàng, đây là giới hạn của y.
Y muốn mình toàn tâm thẳng thắn, và nàng cũng vậy.
Về chuyện bố trí một gian tân phòng giống hệt ở Từ trạch, là vì y hi vọng tối nay nàng có thể chân chính gộp Lục Thời Khanh và Từ Thiện làm một trong lòng.
Y ôm Nguyên Tứ Nhàn, giữ chặt nàng vào ngực, sau đó nói:
– Xin lỗi.
Nói xong, y khẽ khàng lặp lại lần nữa:
– Xin lỗi…
Nguyên Tứ Nhàn bị y ôm muốn ngạt thở, xương như sắp vỡ vụn ra, nàng cau mày giãy giụa nhưng không thoát được, không vui nói:
– Lục Thời Khanh, ta đau.
Lục Thời Khanh tức khắc buông tay, nàng liền thuận thế lùi về sau một bước, đỏ mắt nhìn y chốc lát, thấy y như có điều muốn hỏi, nàng bèn giành trước ngắt lời:
– Đừng hỏi ta có thể tha thứ cho chàng không, bây giờ ta không biết, chờ ta nghĩ thông suốt sẽ trả lời chàng.
Nói xong, nàng xoay người muốn bước xuống bậc thềm.
Lục Thời Khanh thầm nhủ chờ nàng nghĩ thông suốt, y rất có khả năng sẽ chết ngắc trong lòng nàng, bèn gấp gáp đưa tay nắm cổ tay nàng lại:
– Tứ Nhàn…
Y chưa từng gọi nàng như vậy, lần đầu thốt ra miệng là mang theo ý khẩn cầu.
Nguyên Tứ Nhàn hơi chấn động, nàng ngừng lại, muốn rút tay ra nhưng suy cho cùng không đọ sức lực được với y, còn bị y kéo ngược trở về ôm vào lòng.
Nàng tức giận, dùng khuỷu tay chọt mạnh, nghe y rên một tiếng, nàng lập tức nhân cơ hội y lỏng tay mà chạy xuống bậc thềm, vừa định nhanh chóng rời đi thì nghe y ho khan phía sau.
Nguyên Tứ Nhàn dừng bước, quay đầu nhìn y, thấy y một tay vịn tường một tay ôm ngực, có vẻ như bị nàng chọt làm vết thương cũ tái phát rất đau đớn.
Nàng tiến lên một bước theo bản năng nhưng chợt nhớ lại góc độ dùng lực ban nãy liền cảm thấy không đúng.
Lúc nãy nàng chọt hơi nghiêng xuống, sao có thể trúng tim y được?
Y lại đang lừa nàng!
Nàng cắn răng oán hận, xoay người sải bước.
Lục Thời Khanh thấy giở chiêu vô dụng, vội vàng đuổi theo:
– Nguyên Tứ Nhàn, đợi ta với.
Nguyên Tứ Nhàn không quay đầu, vừa đi nhanh vừa hung dữ nói:
– Chờ chàng làm gì, động phòng à? Chàng lợi hại như vậy, tự đi mà động!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.