Nguyên Tứ Nhàn rơi vào trầm tư.
Với giao tình nhạt như nước giữa Lục Thời Khanh và Thiều Hòa, thực không lý nào để nàng ấy biết chuyện riêng tư này, như vậy, chẳng lẽ kiếp trước, chuyện y không thể sinh dục đã truyền khắp đại giang nam bắc sao?
Trước mắt Nguyên Tứ Nhàn như hiện lên gương mặt chế giễu của nam nữ già trẻ thành Trường An, mỗi người bọn họ ai nấy đều chỉ chỉ chỏ chỏ Lục Thời Khanh, lén lút bàn tán nói xấu sau lưng y. Không biết kiếp trước vị thê tử trên danh nghĩa của y là ai, nhưng bất luận thế nào, kiếp này người đó là nàng.
Nghĩ tới đây, nàng bỗng che miệng, thần sắc trên mặt biến đổi: thương xót, đau buồn, đầy mờ mịt và hoảng sợ với tương lai.
Sắc mặt Lục Thời Khanh đã trở nên u ám.
Không thể s… không thể sinh dục cái rắm! Y có thể, y rất có thể, có thể theo kiểu nuốt cả sơn hà, thế như chẻ tre, sấm vang chớp giật, đất rung núi chuyển ấy!
Tay trái sau lưng y ra sức đè tay phải xuống, kiềm chế xúc động muốn bước tới búng trán Nguyên Tứ Nhàn, cố bình tĩnh không tức giận nói:
– Không tới mức đó, chỉ là vết thương nhỏ, không đáng ngại.
Sao không đáng ngại được, “việc nhỏ mà nhẫn thì việc lớn ắt hỏng” (1) đấy! Nghe ý của Thiều Hòa thì e là Lục Thời Khanh vì xem nhẹ nên mới để lại mầm bệnh, cuối cùng làm đứt hương hỏa của Lục gia.
(1) Chế câu của Khổng Tử: “việc nhỏ mà không nhẫn được thì việc lớn ắt hỏng” (tiểu bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-dinh-chang-roi-quyet-chang-buong/1812480/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.