Nguyên Tứ Nhàn nhìn chiếc thuyền ô bồng đằng sau y, hắng giọng:
– Khỏi, ta không lạnh…
Vẻ mặt nàng ba phần lúng túng bảy phần thận trọng, đúng như Hứa Như Thanh dự liệu, nàng bắt đầu tránh né “Từ Thiện”. Lục Thời Khanh nên vì vậy mà cảm thấy cao hứng, nhưng nhìn dáng vẻ như chịu đả kích lớn của nàng, y lại không đành lòng, muốn an ủi nàng.
Y lặng lẽ cắn răng kìm lại.
Lời an ủi này mà thốt ra khỏi miệng thì không chỉ sư mẫu, cả mình cũng không thoải mái, đã thế còn đưa sư trưởng đã qua đời của mình vào thế bất nghĩa.
Sau hồi lâu, y giải thích:
– Từ mỗ hơi sợ lạnh, nếu huyện chúa không ngại, có thể mượn xe ngựa huyện chúa ngồi chút không?
Nguyên Tứ Nhàn “à” một tiếng ngắn ngủi, sực tỉnh:
– Hóa ra là vậy, mời tiên sinh.
Nói xong nàng xoay người bước nhanh dẫn đầu đi về chỗ xe ngựa dừng phía trước.
Lần này mất mặt to rồi, thế mà nàng tưởng lầm là Từ Thiện đang quan tâm mình cơ đấy.
Nhìn bóng lưng vội vã của nàng, Lục Thời Khanh mềm lòng tiến lên mấy bước, ho một tiếng, nói:
– Huyện chúa ra ngoài cũng nên mặc thêm nhiều xiêm y.
Nguyên Tứ Nhàn hơi sửng sốt, không phải vì câu nói này mà vì tiếng ho ấy sao giống Lục Thời Khanh đến lạ.
Đầu nàng hơi loạn. Trước đây ở cùng Lục Thời Khanh, nàng thỉnh thoảng hay nghĩ đến Từ Thiện, giờ ở cùng Từ Thiện, nàng lại nghĩ đến Lục Thời Khanh.
Bệnh gì thế không biết.
Nguyên Tứ Nhàn vội xua tan những suy nghĩ vẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-dinh-chang-roi-quyet-chang-buong/1812448/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.