Lục Thời Khanh nhanh chóng hối hận, cái tay đáng ăn đòn này! Chưa kể đây không phải chuyện Từ Thiện nên làm, y quên mất cảm giác sống trong nỗi sợ dưới cái bóng người ta à.
Tiếc là cơ thể luôn nhanh hơn đầu óc, nàng đã va vào ngực, y cũng không tiện đẩy nàng xuống sông, thấy nàng đứng vững liền lập tức buông ra, lùi lại một bước:
– Từ mỗ thất lễ rồi.
Nguyên Tứ Nhàn vẫn chưa hết hoảng, khoát tay nói “đa tạ”, cũng lùi về sau một bước, không hiểu sao hơi chột dạ vì sự thân mật ngoài ý muốn này, bèn quay đầu nhìn lại. Dưới cái nhìn ấy, nàng thấy nữ tử phía sau đứng lặng ở đuôi thuyền, ánh mắt xuyên thẳng qua nàng, nhìn người đối diện nàng.
Nàng thấy rõ, vành mắt Hứa Như Thanh đỏ lên, hình như vì nghe tiếng “Từ mỗ” kia.
Nàng chợt cảm thấy chật vật khó hiểu, gật nhẹ đầu với hai người họ rồi vội vã rời đi.
Lục Thời Khanh cố duy trì hướng cổ, kiềm chế bản thân không nhìn nàng, theo Hứa Như Thanh vào trong thuyền ô bồng.
Nguyên Tứ Nhàn còn chính sự muốn bàn với Từ Thiện nên không rời đi ngay mà ở trên bờ chờ hai người. Xa xa nàng nhìn thấy người lái thuyền chống mái chèo đưa con thuyền nhỏ từ từ ra giữa sông.
Tình huống trong thuyền ô bồng không như nàng tưởng tượng. Hứa Như Thanh mời Lục Thời Khanh ngồi vào bên trong xong thở dài:
– Tử Chú, là con à?
Lục Thời Khanh hình như cũng không có ý định giấu giếm, y gỡ mặt nạ xuống, khôi phục giọng nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-dinh-chang-roi-quyet-chang-buong/1812447/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.