Hai người vất vả nuốt cọng mì trong miệng, chợt không muốn để ý tới đối phương nữa, im lặng thu dọn bát đũa, tắt đèn bước ra ngoài thì thấy Tiểu Hắc canh cửa nằm liệt dưới đất phơi bụng chổng vó lên trời.
Nguyên Tứ Nhàn giật mình chạy tới, chưa kịp tới gần đã ngửi thấy hương rượu nồng nặc. Nàng sững sờ, lúc này mới chú ý bên cạnh có một vò rượu lâu năm bị cắn hỏng vết dán trên nắp.
Chuyện này…
Lục Thời Khanh theo sau tiến tới, thấy vậy nghẹn.
Vò rượu này vốn đặt ở cửa nhà bếp, đoán cũng là Chu huyện lệnh chuẩn bị cho y. Y không cảm thấy mình và Nguyên Tứ Nhàn đã đến mức cô nam quả nữ đêm khuya đối ẩm, cho nên lúc nãy mới vờ như không thấy, không ngờ con chó ngu này canh gác quá vắng vẻ cô đơn lại trộm ra uống, còn uống đến say quắc cần câu.
Nguyên Tứ Nhàn ngồi xổm xuống vỗ vỗ bụng Tiểu Hắc, nhỏ giọng kêu:
– Hắc, tỉnh lại!
Hắc không nhúc nhích.
Nàng thở dài, nắm mí mắt nó, lại nắm chân nó, trở mình nó, làm một hồi vẫn phí công vô ích, đành thò tay xuống dưới người nó, muốn bế nó lên.
Nàng dùng sức nhưng vẫn không nhúc nhích được. Nàng quay đầu nhìn Lục Thời Khanh, thấy y khoanh tay đứng ngoài nửa trượng, mặt như không liên quan đến mình, không muốn đến gần, thế là nàng bất đắc dĩ đành làm lại một lần, lấy hơi, nín thở, thầm đếm: ba, hai, một, lên…!
Vẫn không nhúc nhích.
Nguyên Tứ Nhàn do dự chốc lát, lại quay đầu nhìn Lục Thời Khanh vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-dinh-chang-roi-quyet-chang-buong/1812439/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.