Sắc trời đã tối, đêm nay không trăng, trời đầy sao rạng rỡ, dải ngân hà ngang dọc rõ ràng, phủ cả huyện Đường Hà trong ánh sáng lung linh tuyệt đẹp.
Sao trời tỏa sáng, cách một cánh cổng, đương nhiên họ nhìn rõ vẻ mặt của nhau. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lát, Nguyên Tứ Nhàn nói trước:
– Lục thị lang.
Lục Thời Khanh ho nhẹ:
– Ừ.
– Ngài tới tìm ta à?
Nàng tiếp tục hỏi.
Y hơi khựng lại, chữ “ừ” trượt trong miệng rồi chuyển thành:
– Ngủ không được, ra ngoài đi dạo.
Ban nãy y đúng là nóng đầu mới lao ra chứ vẫn chưa nghĩ xong lời giải thích phù hợp, cộng thêm Nguyên Tứ Nhàn xuất hiện đột ngột nên trước tiên y lấy cớ “tản bộ” để trì hoãn.
Lục Thời Khanh đáp xong lại hỏi:
– Cô thì sao?
Nguyên Tứ Nhàn bĩu môi, nhỏ giọng hầm hừ, nhìn mũi giày mình nói:
– Ta cũng ngủ không được, ra ngoài đi dạo.
Y “ờm” một tiếng:
– Vậy đi thôi.
Nói xong thì xoay người đi ra ngoài.
Nguyên Tứ Nhàn sững sờ tại chỗ chốc lát, nhận ra hình như y mời nàng cùng tản bộ, mới nhấc chân đuổi theo. Dường như y cố ý thả nhỏ bước chân, nên nàng nhanh chóng đuổi kịp y.
Cả quãng đường hai người đều không nói chuyện, đến khi đi ngang qua một viện lại thình lình đồng thanh:
– Ta…
Lục Thời Khanh dừng bước, nghiêng đầu nhìn nàng, ý bảo nàng nói trước.
Nguyên Tứ Nhàn xoay người đối mặt với y, do dự nói:
– Xin lỗi, Lục thị lang, thực ra ta tới là để xin lỗi ngài.
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiep-dinh-chang-roi-quyet-chang-buong/1812438/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.