Nàng ngắm nhìn hắn thật kỹ, cố gắng so sánh hình ảnh trong ký ức với conngười trước mặt mình. Dĩ nhiên hắn không để tóc dài như trước, không mặc những quần áo lụng thụng của thời xưa. Trước mắt nàng là người đàn ôngkhoảng ba mươi tuổi; áo sơ mi, quần ka ki trông thật bình thường. Đôimắt hắn vẫn nhìn sâu vào nàng như không hề tin được. Những đường nét trẻ con hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nét chín chắn, nam tính của mộtngười đàn ông. Không còn bất cứ vết thẹo nào trên mặt hắn. Quang Phicũng không đeo mặt nạ mà còn để râu lún phún trên cằm.
- Thiên Kim. – Hắn lại gọi tên nàng thêm một lần nữa. Lần này với vẻ nhớ thương, da diết biết chừng nào.
- Hồ Tiêu. – Nàng đáp trả lời hắn.Hắn lấy miếng khăn giấythấm máu ra, bật ngồi dậy và hôn lên môi nàng. Có chút gì đó run rẩy sợhãi, nhè nhẹ chạm vào như thể nàng là một món đồ sứ mong manh. Nàng ômvai hắn, kéo lại gần hơn để có thể cảm nhận sự tồn tại của hắn.
Đã biết bao nhiêu đêm nàng khóc thầm vì giấc mơ của mình. Đã biết baongày nàng cố quên vì tưởng hắn chỉ là ảo ảnh. Thế nhưng bây giờ hắn đã ở đây, đã nằm gọn trong vòng tay nàng. Một lần rồi lại một lần, không thể nào rút ra khỏi nụ hôn say đắm đó được.
Thế nhưng họ phải dừng lại vì cảm nhận mùi máu mặn trong miệng. QuangPhi thở dài, bất lực nằm xuống, còn nàng lại lấy khăn giấy ra, chùi sạch máu mũi của hắn dính trên miệng mình.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-y-sao-tranh-khoi/1611848/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.