Bận rộn với vô số công việc phải làm mỗi ngày, Thiên Kim mơ hồ đã học xongbốn năm đại học. Tốt nghiệp với một tấm bằng loại giỏi, lại có kinhnghiệm phong phú hoạt động xã hội; nàng dễ dàng được nhận một công việcổn định của nhà nước, đó là cục khảo cổ – văn hoá – bảo tàng. Khi đónàng lại được gặp lại Quang Phi, thông qua vô số sách vở lịch sử, di chỉ khảo cổ, công trình nghiên cứu. Mọi người chỉ quen gọi người này là SửĐịnh hoàng đế (??? – 127 TKN) 
Nàng không biết năm mà mình mơ màng chính xác vào thời điểm nào tronglịch sử. Nếu dựa vào năm mất trong sử sách, thì Lưu Quang Phi chỉ sốngđược năm năm sau khi lên ngôi. Một đời vua ngắn ngủi đến thảm thương. Dù lập được bao nhiêu chiến công hiển hách, tạo nên những điều vĩ đại phithường, nhưng ông trời lại không ban cho số mệnh trường thọ để hưởng thụ tất cả. Thiên Kim run rẩy. “Có phải thật sự đúng như lời Võ phu nhânnói, hắn không thể qua nổi cái hạn bảy năm?” 
Sau đó, nàng lại tự cốc đầu mình đau điếng. Thật tệ hại, nàng lại đemgiấc mơ khủng khiếp của mình ra mà coi như nó là sự thật rồi. Đã ngànvạn lần nàng bảo mình phải quên đi tất cả, nhưng mỗi khi nhắm mặt lại,hình ảnh của hắn vẫn hiện rõ mồn một trong tâm trí nàng. Sao lại đem tên hắn khảm vào trong tim, đem hình bóng hắn cất sâu trong trí óc? Trảiqua năm năm, vẫn không thể tin rằng tất cả chỉ là mơ. 
Thiên Kim cất tập hồ sơ dầy cộm vào trong ngăn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-y-sao-tranh-khoi/1611847/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.