- Lưu Sa là Lưu Sa, ta là ta. Lưu Sa không đánh lại hắn không có nghĩa là Bạch Kiếm ta không thể.
Bạch Phiêu Phiêu nghe câu đó hận không thể lao qua đập chết Bạch Kiếm. Thật ra Bạch Kiếm không phải loại người tự phụ, tuy gã kiêu ngạo trả lời Bạch Phiêu Phiêu nhưng trong lòng biết gã mạnh hơn Lưu Sa thật, chỉ vẻn vẹn mạnh hơn Lưu Sa, không có tư cách chống lại Trần Lạc.
Bạch Kiếm biết gã không thắng được Trần Lạc, bổ sung thêm:
- Có lẽ ta không đánh lại Trần Lạc, nhưng đường tỷ nên biết Trung Ương nhân kiệt không chỉ có mình ta. Ta cam đoan với đường tỷ, hiện tại Trung Ương học phủ tự thành một giới, có thể nhờ vào Nhân Thư chi linh dựng hóa ra căn nguyên thế giới chứa nhân linh, pháp tắc của nó khủng bố sánh bằng trời giáng thẩm phán. Ta tin tưởng Trần Lạc sớm nhận ra điều này, cho hắn lá gan cũng không dám giương oai tại đây!
- Không dám?
Bạch Phiêu Phiêu như nghe thấy câu nói buồn cười nhất thế giới, nàng tức giận mắng:
- Ta cam đoan với ngươi, trong thiên địa bất cứ chuyện gì chỉ có Trần Lạc muốn hoặc không, trước nay chưa có chuyện nào hắn dám làm hay không.
- Không, đường tỷ không hiểu ý của ta. Vấn đề bây giờ không phải hắn dám giương oai tại đây hay không. Trần Lạc không dám thì thôi, nếu dám làm thì... Ha ha ha, ta tin các trưởng lão Trung Ương nội các sẽ cho hắn kiến thức pháp tắc thế giới nhân linh sánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vu/3232160/chuong-1110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.