🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Tiểu Lạc, ba chúng ta lớn lên trong học phủ, sớm xem học phủ là nhà mình, có tình cảm rất sâu đậm với học phủ. Chúng ta chịu chút uất ức thật sự không sao, nếu ngươi gây lớn chuyện thì sau này chúng ta làm sao tiếp tục ở trong học phủ?

Hách Thiên Nhai cố gắng dùng tình cảm thuyết phục:

- Tuy học phủ có lỗi với chúng ta nhưng chúng ta tuyệt đối không thể có lỗi với học phủ. Các người không hiểu tình cảm của chúng ta với học phủ, nhưng ta thật lòng đa tạ các người có ý tốt. Hãy dể chuyện này kết thúc tại đây.

Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn, Lãnh Cốc nhìn nhau, không biết nên làm sao. Đúng như Hách Thiên Nhai nói, bốn người Trần Lạc không hiểu Hách Thiên Nhai, Đồ Lão Tà, Ngụy đại tổng quản ôm ấp tình cảm thế nào với Trung Ương học phủ.

- Lạc tiểu tử, ta nói thật với ngươi.

Đồ Lão Tà quyết định thổ lộ bí mật giâu trong đáy lòng:

- Sư phụ của ba chúng ta ở trong Trung Ương nội các, một tay lão nhân gia bồi dưỡng ra Trung Ương nhân kiệt. Nếu ngươi vì giúp ta trút giận khiến đám nhóc này xảy ra chuyện gì thì chúng ta không còn mặt mũi nào gặp sư phụ.

- Chỉ vì Thập Nhị Nhân Kiệt do sư phụ của các người dạy dỗ nên phải chịu nỗi nhục nhã này sao?

Lãnh Cốc bất mãn nói:

- Nếu đúng vậy thì sư phụ của các người cũng không ra gì. Chắc người đó ở trong nội các, biết lão Tà suýt chết nhưng không nói một lời. Loại sư phụ như vậy còn cần làm gì?

Lãnh Cốc nói xấu sư phụ của ba người ngay trước mặt Đồ Lão Tà, Hách Thiên Nhai, Ngụy đại tổng quản, Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn trừng Lãnh Cốc.

Lãnh Cốc không bái sư phụ nên không hiểu tình sư đồ. Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn đều bái sư phụ, rất hiểu nỗi khó xử của Hách Thiên Nhai.

Lý do Hách Thiên Nhai, Đồ Lão Tà, Ngụy đại tổng quản không muốn truy cứu việc này bởi vì Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt là sư phụ của ba người tốn công sức dạy dỗ ra, bọn họ không muốn vì chút chuyện nhỏ phá hỏng tình sư đồ, càng không muốn xin lỗi ơn dưỡng dục của sư phụ. Trong lòng thế hệ như Hách Thiên Nhai thì ơn sư nặng như núi.

Ngạo Phong, Tần Phấn nhìn Trần Lạc, ý hỏi có tiếp tục truy cứu không?

Trần Lạc thở dài, hắn xoay người lại, đôi mắt lạnh lùng quét qua. Mười Trung Ương nhân kiệt biến sắc mặt, biểu tình trầm trọng, đáy mắt lóe tia e ngại. Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt chính mắt nhìn Lưu Sa bị Trần Lạc thốt một chữ chấn miệng mũi chảy máu, sâu trong lòng sinh ra bóng ma. Đặc biệt Lưu Sa, khi tiếp xúc ánh mắt của Trần Lạc thì mặt gã xanh mét, thí thở nặng nề, trán toát mồ hôi lạnh, khóe môi co giật.

Đột nhiên một luồng sáng bạc trắng lóe lên, ba nam nhân trung niên mặc áo trắng, tay cầm phất trần xuất hiện. Người đi đầu là thái thượng trưởng lão Trung Ương nội các, Văn Thiên Thu.

Văn Thiên Thu đến làm mười Trung Ương nhân kiệt hụt hơi bỗng chốc lên tinh thần, biểu tình không còn trầm trọng, vẻ mặt ngông cuồng. Bọn họ muốn nói gì đó.

Văn Thiên Thu lắc đầu, nói:

- Các ngươi đừng nói nhiều, ta đã biết đầu đuôi sự việc. Lưu Sa, tuy ngươi là Trung Ương nhân kiệt nhưng dù sao là người của học phủ, mặc kệ ai đúng ai sai cũng không thể đánh nhau với trưởng lão học phủ, đây là rất bất kính, ngươi biết sai chưa?

Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt cho rằng Văn Thiên Thu xuất hiện vì trấn áp Trần Lạc, không ngờ gã ngược lại chỉ trích bọn họ.

Văn Thiên Thu gằn giọng:

- Ta hỏi ngươi, có biết sai chưa?

Lưu Sa không phục chút nào, nhưng không dám phản bác. Lưu Sa cúi đầu, không tình nguyện lí nhí nói biết sai.

- Hách phủ chủ, Ngụy tổng quản, Đồ trưởng lão.

Văn Thiên Thu nhìn hướng ba người:

- Lưu Sa trong mắt không tôn kính trưởng bối, ngộ thương Đồ trưởng lão, nội các chúng ta sẽ dựa theo lậut lệnh học phủ trừng phạt tương ứng.

Hách Thiên Nhai, Đồ Lão Tà, Ngụy đại tổng quản tỏ vẻ không muốn truy cứu việc này, từ chối khéo.

- Ba vị tấm lòng rộng rãi khiến Vân ta rất phục. Nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Trung Ương học phủ chúng ta luôn đối xử bình đẳng. Đúng là đúng, sai là sai, nếu Lưu Sa đã làm trái luật học phủ đương nhiên sẽ chịu phạt.

Lãnh Cốc hét lên:

- Chậc chậc, Vân trưởng lão, xin hỏi học phủ định xử phạt Lưu Sa như thế nào?

Lưu Sa quát mắng:

- Lãnh Cốc, ngươi là cái thứ gì? Học phủ xử phạt ta như thế nào liên quan gì ngươi?

Mấy Trung Ương nhân kiệt khác cũng la lối, bị Văn Thiên Thu nạt một tiếng mới chịu im.

Văn Thiên Thu cười nhìn Lãnh Cốc:

- Dựa theo lậut của học phủ, người bất kính với trưởng bối, lấy hạ phạm thượng, bắt nhốt trong tầng cao nhất tháp Hình Phạt một tháng.

- Chà chà, chỉ bắt nhốt trong tháp Hình Phạt một tháng sao?

Lãnh Cốc cười khẩy nói:

- Vừa rồi Đồ trưởng lão suýt bị Lưu Sa đánh chết, học phủ chỉ bắt nhốt Lưu Sa trong tháp Hình Phạt một tháng. Nếu chúng ta đánh Lưu Sa hấp hối, không biết lão nhân gia có hốt chúng ta trong tháp Hình Phạt một tháng không?

Không ai xem trọng Lãnh Cốc, thấy gã nêu điều kiện với Vân trưởng lão thì đám Trung Ương nhân kiệt tức giận, cười nhạo, mỉa mai.

Văn Thiên Thu nói:

- Lãnh Cốc, đây là chuyện của học phủ chúng ta, ngươi không còn là đệ tử của học phủ nữa, không có quyền hỏi.

- Đúng là bây giờ ta không phải đệ tử của học phủ, nhưng Đồ trưởng lão có ơn dạy dỗ ta, xem như nửa lão sư. Chuyện của Đồ trưởng lão tức là chuyện của ta, vì sao ta không có quyền hỏi?

Văn Thiên Thu cười cười:

- À.

Văn Thiên Thu nhìn hướng Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn. Hiển nhiên nếu ba người Trần Lạc không có mặt thì Văn Thiên Thu lười quan tâm Lãnh Cốc.

Văn Thiên Thu kiềm chế kiên nhẫn, hỏi:

- Vậy theo ý ngươi thì học phủ xử lý Lưu Sa như thế nào?

Tần Phấn đứng ra nói:

- Xử phạt thế nào là chuyện Trung Ương học phủ các người, Lưu Sa đánh Đồ trưởng lão bị thương, điều đầu tiên nên làm là xin lỗi!

Tần Phấn cho rằng nếu Hách Thiên Nhai, Đồ Lão Tà, Ngụy đại tổng quản vì sư phụ nên không muốn truy cứu thì nhóm Trần Lạc đành bỏ qua, dù sao dính dáng đến tình sư đồ. Nếu nhóm Trần Lạc cố chấp đánh nhau sẽ làm tổn thương tình cảm sư phụ của ba người Hách Thiên Nhai. Nói đi phải nói lại, Tần Phấn không cho phép chuyện này giải quyết trong êm thấm, Lưu Sa buộc phải xin lỗi, cho ba người Hách Thiên Nhai tôn trọng nên có.

Nhưng Tần Phấn nêu yêu cầu nghe vào tai Trung Ương nhân kiệt thì khá là chói tai.

Bạch Kiếm đứng ra đầu tiên, lên tiếng:

- Lưu Sa đã biết sai, sẽ nhận học phủ xử phạt. Xin lỗi thì không được, ngay từ đầu là Đồ trưởng lão gây ra. Đồ trưởng lão luôn công kích Lưu Sa, mà Lưu Sa không hề đánh trar, còn luôn nhường nhịn. Lưu Sa không có lỗi, vì vậy không tính là vô lễ, càng không có gì để xin lỗi. Nếu không tin thì nhiều người có mặt tại đây, bọn họ có thể làm chứng.

Các học viên đều la lối đứng ra làm chứng, nói Đồ Lão Tà bị thương là do lão gieo gió gặt bão, chẳng liên quan gì Lưu Sa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.