🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ban đêm, ánh sao rực rỡ, ánh trăng mông lung.

Trong Hồng lâu xa hoa nhất Trung Ương học phủ, hôm nay Hồng lâu không kinh doanh. Lý do rất đơn giản, Lạc Anh nói nàng muốn uống rượu, uống thật say, muốn chơi bời, muốn quậy. Nên Ngự Nương đóng cửa tửu lâu, ôm hết mỹ tửu mình yêu quý cất chứa ra cho các tỷ muội tiệc tùng.

Nhân Thư sắp hiện thế, các nữ thần có sứ mệnh riêng, tâm tình mọi người rất tệ, rất lo âu, không ai có tâm tình uống rượu. Nhưng Lạc Anh đến phá tan lo âu trong lòng các nàng. Đừng nghi ngờ, Lạc Anh có bản lĩnh, năng lực đó. Các nữ thần phóng túng, nhảy múa trong Hồng lâu. Bữa tiệc kéo dài một ngày một đêm.

Không biết do mỹ tửu Ngự Nương cất chứa có độ cồn cao, hay vì các nữ thân áp lực quá lâu muốn mượn rượu giải sầu, một ngày qua đi cả đám hơi say. Nữ thần cửu Táng Hoa, nữ thân thiên nhiên Cổ Du Nhiên, truyền thừa Nữ Oa Hạ Mạt, Tiết Thường Uyển u buồn, Hoàng Tuyền luôn lạnh lùng đều ngà ngà say. Bạch Phiêu Phiêu càng khỏi phải nói, nàng, Lạc Anh, Ngự Nương được các nữ thần công nhận là giỏi uống rượu nhất, nốc rượu rất khủng.

Các nữ thần nhậu say đến đêm ngày thứ hai chẳng những không ngừng mà còn tăng cấp độ. Lạc Anh nói hôm nay không say không về thì nhất định là không say không về. Một người còn tỉnh thì sẽ tiếp tục bữa tiệc, mãi khi nào các nữ thầm gục ngã sa trường hết mới thôi.

Bạch Phiêu Phiêu càng uống càng hăng, tâm tình tốt. Bạch Phiêu Phiêu vừa cụng ly với Lạc Anh xong, định thêm một hiệp chợt có người tìm nàng. Nếu là người khác thì Bạch Phiêu Phiêu lười để ý, nhưng đó lại là đường đệ Bạch Kiếm. Bạch Phiêu Phiêu không đinh gặp Bạch Kiếm, nhưng gã nói có chuyện khẩn cấp muốn tìm. Bạch Phiêu Phiêu bất đắc dĩ xin phép tỷ muội vắng mặt một lúc.

Bạch Phiêu Phiêu bưng ly rượu đỏ loạng choạng đi tới cửa, nàng dựa vào khung cửa, đôi mắt mông lung liếc Bạch Kiếm.

Bạch Phiêu Phiêu không kiên nhẫn nói:

- Này lão đệ, rốt cuộc có chuyện gì mà phải kêu ta ra? Có biết lão tỷ đang uống hăng không?

Bạch Kiếm nhìn Bạch Phiêu Phiêu say xỉn, xuyên qua khe hở cánh cửa thấy các nữ thần đang uống xỉn quậy phá. Bạch Kiếm lắc đầu, gã vô cùng thất vọng.

- Sao bên các người cũng uống rượu?

- Sao chúng ta không thể uống rượu?

Bạch Phiêu Phiêu lườm Bạch Kiếm, hỏi:

- Ngươi nói vậy là sao? Chẳng lẽ ngươi cũng uống? Nhớ tiểu tử nhà ngươi không bao giờ uống rượu.

- À, mới rồi bên chúng ta cũng mở tiệc, nhưng ta không uống. Bọn họ uống khá nhiều, Lưu Sa say. Tỷ cũng biết ta không thích uống rượu, hơn nữa...

Bạch Kiếm nói bọn họ là ai, khỏi nghĩ cũng biết là Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt. Như Bạch Kiếm nói, gã không thích uống rượu, chưa bao giờ uống, cũng không thích thấy Bạch Phiêu Phiêu uống. Bạch Kiếm nhìn Bạch Phiêu Phiêu say khướt, gã không kiềm được há mồm răn dạy, nói một tràng đạo lý lớn.

Bạch Phiêu Phiêu nghe nhức đầu, van xin:

- Lão đệ, ta biết ngươi giữ mình trong sạch, ngươi là chính nhân quân tử. Lão tỷ thì trời sinh tính phóng đãng, được chưa? Nếu ngươi tìm đến vì dạy đạo lý thế thì cút ngay khỏi mắt ta đi!

- Đường tỷ, ta không có ý đó. Ta chỉ cảm thấy tỷ là một nữ nhân, thật sự không nên...

Bạch Kiếm chưa nói xong Bạch Phiêu Phiêu đã nổi sùng, nàng trợn to mắt nạt:

- Ngươi không nghe rõ lời ta nói sao? Còn lảm nhảm nữa thì coi chừng lão nương đá ngươi! Có gì nói nhanh, nói xong xéo ngay!

- Tỷ...!

Bạch Kiếm đứng thẳng tắp, mặt đẹp trai, cộng thêm biểu tình nghiêm túc đầy chính nghĩa mọi khí, phong độ đại hiệp lo nước lo dân. Bạch Kiếm đúng là người như vậy, có thể nói là một quân tử trămp hần trăm.

Bạch Phiêu Phiêu không biết nghịch thiên mà đi nghĩ sao mà dạy dỗ Bạch Kiếm lạnh lùng ngày xưa thành quân tử đầy lòng chính nghĩa, nàng không biết, cũng không muốn biết. Không phải Bạch Kiếm quân tử có gì xấu, đúng hơn rất tốt.

Nhưng Bạch Phiêu Phiêu không thích đường đệ như vậy, cảm thấy đôi khi Bạch Kiếm quá chính nghĩa, thích lo chuyện bao đồng. Bình thường Bạch Kiếm hay đặt mình ở vị trí rất cao, dùng đạo nghĩa chính nghĩa trói buộc người khác.

Bạch Phiêu Phiêu cho rằng Bạch Kiếm khó tính, đôi khi nàng ghét gã như vậy. Nếu hai người không là đường tỷ muội, tính cách như Bạch Phiêu Phiêu lười nói chuyện với Bạch Kiếm, có lẽ sớm tát tai. Nhưng nếu là đường đệ thì Bạch Phiêu Phiêu ráng nhịn.

Bạch Phiêu Phiêu nhíu mày vịn trán, ủ rũ nói:

- Nói đi, tìm ta có chuyện gì gấp?

- Đường tỷ, ta hy vọng sau này tỷ đừng đi chung với mấy nữ nhân kia nữa.

- Cái gì?

Bạch Phiêu Phiêu nghi ngờ lỗ tai nghe lầm, nàng hỏi lại lần nữa:

- Ngươi nói cái gì? Nữ nhân nào? Ngươi nói nhóm Hoa tỷ, Ngự Nương?

Thấy Bạch Kiếm gật đầu, Bạch Phiêu Phiêu nổi giận mắng:

- Bạch Kiếm, từ lâu ta đã biết ngươi thích lắm chuyện nhưng ta không ngờ tật của ngươi lớn như vậy, thò tay quản lý cả chuyện của ta. Ngươi khùng sao?

- Đường tỷ nên biết rõ nhóm Táng Hoa, Ngự Nương có ý xấu mưu đồ Nhân Thư, một khi Nhân Thư hiện thế chắc chắn bọn họ sẽ tham gia tranh cướp. Hiện tại đường tỷ ở chung với bọn họ, chẳng lẽ tỷ cũng muốn góp phần trong việc này?

- Bọn họ là tỷ muội của ta, đương nhiên ta sẽ ở chung với họ. Còn về có tham gia tranh giành Nhân Thư hay không... Ngươi có tư cách gì lo?

- Tỷ là đường tỷ của Bạch Kiếm ta, tất nhiên ta sẽ không trơ mắt nhìn tỷ chịu chết.

Bạch Phiêu Phiêu cười khẩy nói:

- Đừng nói ta không chắc có tham gia tranh giành hay không, dù có thì sao lại là đi chịu chết? Chỉ bằng vào mấy đứa sao? Xì, khi đó ai chết còn chưa biết. Ta đang định khuyên ngươi rời khỏi học phủ, đừng xen vào chuyện này.

- Nhóm Táng Hoa, Ngự Nương có lẽ là truyền thừa thần tộc cổ xưa, nhưng nếu bọn họ tham gia tranh giành thì chỉ có đường chết.

Biểu tình Bạch Kiếm vô cùng nghiêm túc nói:

- Đường tỷ, ta không nói đùa. Tỷ cũng chính mắt thấy cảnh Nhân Thư hoàn thành tái tạo, chắc cũng đoán được chút íta. Điều ta muốn nó ivới đường tỷ là chúng ta mạnh hơn tỷ tưởng tượng rất nhiều, cực kỳ nhiều.

- Dẹp đi, về lo chuyện của ngươi đi.

Bạch Phiêu Phiêu định đi nhưng bị Bạch Kiếm ngăn lại.

- Bạch Kiếm, còn chưa nói xong sao?

- Đường tỷ, ta vì tốt cho tỷ.

Bạch Kiếm vẫn cố gắng hết sức khuyên nhu Bạch Phiêu Phiêu:

- Chúng ta cường đại hơn đường tỷ tưởng tượng rất nhiều. Đừng nói nhóm Táng Hoa, Ngự Nương, dù là Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên nếu dám tham gia tranh cướp cũng chết chắc, Trần Lạc đều không ngoại lệ.

Nghe Trần Lạc, tim Bạch Phiêu Phiêu rớt cái bịch.

Bạch Phiêu Phiêu nghiêm túc nói:

- Ngươi không nói thì ta suýt quên. Nghe kỹ đây, ngươi lo chuyện bao đồng thế nào ta không quan tâm, nhưng có một câu ngươi nhớ kỹ, đừng chọc vào Trần Lạc, nghe rõ chưa?

Nhắc đến Trần Lạc, biểu tình của Bạch Kiếm đầy thất vọng nói:

- Ta từng nghĩ tình cũ khuyên nhủ Trần Lạc, khuyên bảo hắn từ bỏ Nhân Thư. Tiếc rằng Trần Lạc tự phụ công cao, quen thói nghịch thiên, trong mắt không người, không chịu nghe khuyên nhủ của ta. Hắn không nghe thì thôi, tình cảm ngày xưa của ta đã tận. Gặp lại nhau trên chiến trường, nếu Trần Lạc tự tìm đường chết thì ta đành bất lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.