Bạch Phiêu Phiêu túm cổ áo Bạch Kiếm, nghiến răng gằn từng chữ:
- Bạch Kiếm, nghe kỹ cho lão nương, ngươi chọc ai đều được nhưng không thể trêu vào Trần Lạc, nghe chưa? Các ngươi không thể trêu vào hắn, đừng để lúc đó chết như thế nào cũng không biết! Ta sẽ không nhặt xác cho ngươi!
- Ha ha ha ha ha ha!
Bạch Kiếm không hề tức giận, gã cười bất đắc dĩ nói:
- Phương thế giới này không có ai là chúng ta không thể trêu vào, Trần Lạc cũng vậy. Hắn không biết chúng ta mạnh cỡ nào!
- Tổ cha nó! Đầu đất hết thuốc chữa!
Bạch Phiêu Phiêu tức điên:
- Bạch Kiếm, chết tiệt ngươi tỉnh táo lại được không?
- Đường tỷ, ta rất tỉnh táo, ta rất lý trí.
Bạch Kiếm mặc kệ Bạch Phiêu Phiêu xách cổ áo mình, gã bình tĩnh mà nghiêm túc nói:
- Ta vẫn câu nói cũ, nhân dịp bây giờ còn kịp hãy cắt đứt quan hệ với nhóm Táng Hoa đi, tránh cho rước họa vào thân.
- Cút đi, lão nương lười nhìn ngươi!
Bạch Phiêu Phiêu mệt não, nàng ném Bạch Kiếm ra, đang định về phòng lại bị gã chặn đường.
Bạch Phiêu Phiêu nổi khùng quát to:
- Tổ cha nó, ngươi thôi đi được không?
- Nếu hôm nay đường tỷ không đồng ý thì ta sẽ cưỡng ép đưa tỷ về.
Bạch Phiêu Phiêu giận dữ rít gào:
- Ngươi dám!?
- Ta đã thông báo trong nhà, bao gồm phụ mẫu của đường tỷ. Bọn họ đồng ý để ta làm như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-vu/3232154/chuong-1104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.