Côgái trẻ tuổi kia ăn vận rất đơn giản, người gầy gầy nhỏ nhắn, mái tóc mỏng màuhung vàng tết thành hai bím tóc, làn da trắng muốt đến độ trên vầng trán hơi dôcòn hằn lên vài đường tĩnh mạch xanh xanh, da của cô ấy mỏng tới mức dường nhưcó thể nhìn thấy cả mạch máu đang lưu chuyển.
Hơnnửa tháng sau, vào một buổi sáng, Lão Mục bất ngờ xuất hiện trước cửa và đem đếnmột tin tốt lành, Cục An ninh Quốc gia đã tiến hành nghiên cứu và quyết định vụnày sẽ do Sở Công an thuộc khu vực Đông Bắc hoàn toàn chịu trách nhiệm dưới sựchỉ huy trực tiếp của Trần Đường mà không phải chịu sự quản lý từ công an tỉnh,xem ra chúng tôi sẽ nhanh chóng được trở lại Cẩm Châu. Thế nhưng trước khi trởlại Cẩm Châu, chúng tôi phải tới Bắc Kinh tìm người quen trong Bộ Quân sự đểxác minh lại một số nghi ngờ.
Tôivội vàng hỏi anh ta đến Bắc Kinh tìm ai. Nhưng Lão Mục cũng không rõ, chỉ khẳngđịnh rằng đến Bắc Kinh sẽ có người đến đón và đưa đi. Đồng thời anh ta còn nóithêm với tôi, tất cả mọi việc từ nay về sau chỉ có anh ta, tôi và Tiểu Đườnghành động; không được phép có người thứ tư tham gia, và để đảm bảo an toàn, họsẽ trang bị cho tôi vũ khí phòng thân.
Nghethấy mình sẽ được trang bị súng, tôi khẽ gật đầu, xoắn chặt hai bàn tay, tronglòng cảm thấy phấn khích và háo hức khó tả.
Chỉvài ngày sau, Lão Mục lái xe đưa chúng tôi tới một ngôi biệt thự nằm ở vùng ngoạiô của Tô Gia Đồn thuộc tỉnh Thẩm Dương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-van/124940/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.