Tôivẫn chưa hết bàng hoàng nhìn vào cái lỗ tròn nhỏ xíu ấy, như thể vẫn chưa tinvào những điều chính mắt mình trông thấy. Chẳng nhẽ bên trong thân cột lại ẩn dấumột vật thể sống nuốt chửng mũi kim đó. Lão Mục khẽ khom lưng, dùng đầu ngóntay khẽ cậy dấu tích vừa để lại, đôi lông mày chau lại tập trung suy nghĩ khôngnói lời nào.
Chúngtôi ở Bắc Kinh gần nửa tháng, theo chỉ thị của Chung Hồng Đạt, vào một buổi tốingày Chủ nhật, Lão Mục lái xe đưa tôi và Tiểu Đường quay trở lại Cẩm Châu.
Khivừa tới huyện Liêu Chung thuộc Thẩm Dương, nhiệt độ giảm xuống rõ rệt, mặt đườngvẫn còn đóng băng, hai bên đường tuyết phủ trắng xóa, xem ra ở đây vừa có mộttrận tuyết lớn, do tình hình thời tiết Lão Mục phải giảm tốc độ xe rất nhiều.
Chúngtôi qua trạm thu phí Cẩm Châu trên đoạn đường cao tốc Kinh Thẩm vào lúc sáu giờsáng, mặt trời cũng bắt đầu rạng. Ngồi xe đường dài suốt đêm, ngủ không đượcsâu khiến đầu óc tôi nặng trịch, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh rất đỗi quen thuộccủa quê hương mình đang bừng sáng trong ánh bình minh, tinh thần tôi bỗng hưngphấn hẳn, tôi rất muốn được về nhà thăm bố mẹ, rất muốn tới mộ thắp hương cho cậutôi, cho La Viễn Chinh và Phùng Siêu. Nhưng đó chỉ là mong ước xa xỉ, ngay lúcnày tôi không thể thực hiện được.
Thấytôi thở dài buồn phiền, Tiểu Đường đưa tay từ đằng sau nhẹ nhàng ôm lấy vaitôi. Lão Mục cũng quay sang an ủi tôi vài câu, hỏi rõ địa chỉ nhà tôi, rồi láixe một vòng quanh khu phố nhỏ.
Khigần tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-van/124941/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.