Tuyết đứng bên ngoài phòng họp nghe thấy tất cả. Thì ra những ký ức rời rạc mà cô tưởng chừng là hư ảo kia hoàn toàn có thật. Sự u uất trĩu nặng trong lòng cô bao nhiêu năm qua đã có lời giải đáp. Tuyết lặng lẽ lau đi dòng
nudc mat.
Các anh trai của Tuyết bàng hoàng khi nghe ông Đạo kể lại. Gia Khang siết tay thành nắm đấm mà đánh mạnh xuống bàn. Người của Trần gia vì điều gì mà phải trả cái giá quá đắt như vậy.
(291
Thiên lặng im trầm tư, bản thân anh tự trào dâng một loại cảm giác tội lỗi. Dù sao thì ông Hưng cũng đã dùng tính mạng để bảo vệ anh. Anh phải làm gì đó để an ủi linh hồn ông Hưng và những người đã hy sinh năm đó.
Tuyết suy tư một lúc thì quyết định đẩy cửa bước vào trong phòng họp. Ông Đạo ngỡ ngàng khi thấy cô. Ông không muốn để Tuyết nhớ lại chuyện cũ.
"Bác Đạo, con xin lỗi vì đã nghe lén. Nhưng con cũng cần biết rõ sự tình. Thật ra thì những năm qua con luôn nhìn thấy những thứ không sạch sẽ, cũng có những ký ức ma quái.
Bản thân có nhiều lúc lại cảm thấy có lửa đốt nóng bên trong rất khó chịu. Con không biết điều đó là gì, chỉ nghĩ mình bị hoang tưởng. Xem ra bây giờ cần phải bàn chuyện nghiêm túc với mọi người". @
Tuyết đem hết những sự việc lạ lùng xảy đến với cô trong thời gian mà mọi người cho rằng có thể đem cô về với cuộc sống bình yên. Ngay cả lần xô xát ở bãi sậy, cô cũng không hiểu năng lực ở đâu ra để cô có thể đánh lại những thứ âm tà đó. Rồi tới chuyện ở hồ bơi, ở salon Thiên Đường.
(1|
Không phải tự nhiên mà cô có thể gọi được nguồn năng lượng ấy. Cứ mỗi khi tức giận, muốn chiến đấu, thì cô lại nghe bên tai có một bài chú cứ ngân vang. Cô vô thức đọc theo, rồi thấy toàn thân nóng ran, da thịt phát sáng như có lửa bao quanh, sau đó thì cô có thể dùng trâm bạc mà vẽ Thập Phật Phù, sử dụng nó như một con dao găm mà đánh tan mấy cái thứ đeo bám.
Từ lúc tỉnh lại ở bệnh viện, tay Tuyết đã nắm cây trâm này không buông. Ông Đạo thấy nó là vật đã theo cô từ nhỏ nên cũng không để ý, chỉ xem nó như kỷ vật mà ông Hưng để lại cho cháu của mình. Ông không ngờ nó có thể nhờ máu của Tuyết mà trở thành pháp khí.
Tuyết nói gần hết toàn bộ mọi việc, duy chỉ có việc lập giao kèo với Thiên là cô không kể. Anh nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp. Cô chỉ khẽ gật đầu rồi quay sang nói với ông Đạo. Q
"Huyền Tông Hội đã đánh tiếng, chứng tỏ bọn quỷ kia đã có thể khôi phục năng lực. Có lẽ Huyền lão đã ủy thác cho cháu con đến báo tin".
Ồng Đạo hít một hơi dài rồi đáp. "Có lẽ ông ấy không muốn lập lại diễn cảnh khi xưa. Nhưng không phải cháu con, chính ông ta đã đến".
Tuyết và mọi người tròn mắt, há hốc vì kinh ngạc. Người đến hồm qua vậy mà là Huyển lão thật sao. Trong trí nhớ của Tuyết thì Huyền lão là một người trạc tuổi ông mình. Còn người hôm qua dáng vẻ chỉ tẩm 30-35 tuổi, không thể nào là Huyền lão. Trừ khi ông ta đã luyện được loại âm thuật giúp cải lão hoàn đồng.
Ông Đạo gật đầu giải thích. Huyền lão thật sự là sư đệ đồng môn với ông Hưng. Trong trận chiến năm đó, Bạch Hồ Quỷ Vương đã bị thương rất nặng gần như thoi thóp. Hắn đã nhanh trí đề nghị Huyền lão nhập thể với mình.
Hắn có thể giữ lại quỷ hồn, còn Huyền lão nhờ đó mà khôi phục dáng vẻ thời trẻ.
Huyền Tông Hội có luật cứ hễ ai lên nắm quyền thì sẽ đều gọi là Huyền lão, do vậy mà người ta cũng chỉ nghĩ
Huyền lão tiền nhiệm cho cháu mình lên ngôi, không ai nghi ngờ người này vẫn là Huyền lão dạo nào, thọ mạng tính đến nay chắc cũng đã hơn trăm tuổi. 2
Ông ta bây giờ là bán quỷ, nhưng vì cũng là lưu giữ quỷ hồn của Bạch Hồ mà nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh một nhánh của quỷ tộc. Các quỷ binh dưới trướng răm rắp nghe theo lời ông ta. Vậy là lại có thêm một Quỷ Vương đội lốt con người mà ngự trị chốn nhân gian.
Tuyết nhìn bồng hoa trên tay mà chợt thấy buồn nôn, gai ốc nổi lên. Cô không chỉ thất kinh khi biết mình không chỉ được một ông già mà còn lại là một con quỷ cầu thân, sức mấy mà cô chấp nhận sự thật này. Nhưng cô lại cảm thấy vừa hay hai kẻ cô ghét lại cùng một thân, vậy thì cũng dễ cho cô xử lý.
(3)
"Con sẽ đến Huyền Tông Hội một chuyến. Con muốn xem thử bọn chúng đang muốn ra điều kiện thế nào".
"Tuyết, con không được manh động". Ông Phú nạt lớn.
"Ba, con không thể ngồi yên chờ chết, con không muốn chần chừ rồi lại tạo cơ hội cho bọn chúng mở cửa Quỷ Vực". Tuyết quả quyết đáp.
"Với lại bây giờ cái thư cầu thần quái quỷ này con không tự xoa được, con không gặp chúng tháo ra thì còn biết làm sao đầy. Thứ con muốn là một cuộc giao dịch có lợi. Nều họ không dám làm trái giao kèo thì con sẽ lập một cái".
Ông Phú bị thái độ cứng rắn của con gái làm cho bất ngờ. Sự kiên định, quả cảm này đúng thật là đúc một khuôn từ ông Hưng mà ra. Lời của Tuyết không phải không có lý. Trước tiên là phải xoá chữ ký quỷ đó đã, vì chưa biết
Huyền lão có dùng nó thả độc trùng để điều khiển hay không.
"Con sẽ ra một điều kiện bảo vệ cho Trần gia và thu thập tin tức. Nếu vẫn như trước kia, dù Huyền lão không nhúng tay, nhưng tin tức từ chỗ ông ta chắc chẳn có lợi để chúng ta bàn tính trước.
Quý Tộc cả thảy có 34 tộc lớn, trăm nghìn tộc nhỏ, chưa kể phần nhánh của các tộc thì cũng lên đến con số ngàn vạn. Năm xưa chúng chỉ đem lên một số ít, lần này còn chưa biết sẽ là bao nhiêu".
"Mọi người yên tâm. Thiên sẽ đi cùng con". Tuyết hất cằm nhìn về phía anh.
Tuyên bố của Tuyết khiến các anh trai của cô ngạc nhiên. Cô không chỉ định ai trong nhà mà lại chọn vào tên người ngoài này sao. Tuyết thở dài rồi nói.
"Trước đây, vì bảo vệ cho con và Thiên mà nhà mình mới gặp hoạ. Bây giờ, hãy để con được bảo vệ lại mọi người.
Đây là quyết định của con".
Thiên đứng lên đi lại bên cạnh Tuyết nói thêm vào. "Con đảm bảo an toàn cho Tuyết. Chuyện này cũng một phần do con mà ra. Con sẽ đích thân gánh vác".
Ồng Đạo và ông Phú nhìn vào đôi trẻ, rồi nhìn nhau đồng ý. Dù sao thì chúng cũng đã lớn khôn. Người lớn các ông chỉ còn biết tin tưởng và dõi theo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]