“Gia Tuyết, em lại đổi lực đánh rồi”.
“Gia Nghĩa, anh chờ tiếp chiêu mới đi”.
Tuyết cười đắc ý, cô nhanh chóng lao lên không để Gia Nghĩa kịp trở người. Ông Hưng điềm tĩnh quan sát trận đấu của hai đứa cháu, trong ánh mắt hiện rõ sự hài lòng và tự hào.
Tuyết chiến thắng trở về từ giải đấu nên trong lòng cảm thấy phấn khích tột độ. Cô không biết làm sao để giải toả sự hào hứng này liền lôi hết tất cả anh em trong nhà ra mà luyện kiếm đấu võ. (T),
Lúc trên sàn thi, cô đã rất muốn nhưng chẳng dám thẳng tay vì không thể vi phạm quy chế của cuộc thi. Vì thế mà khi về tới nhà, Tuyết phải kiếm nơi để mà xoã cho bằng hết. Và người chịu khổ tất nhiên là các anh của cô.
Tuyết ra đòn không nương tay, từng nhát kiếm vung xuống đều là toàn lực. Dù chỉ là kiếm gỗ để luyện tập nhưng lực đánh cũng khiến người ta đau đớn không thôi. Gia Nghĩa bị trúng mấy cái vào tay, vào chân khiến cậu nhăn mặt cầu cứu.
“Gia Tuyết, tiếp chiêu”. Ông Hưng gọi to rồi phất tay áo bay lên, ông bắt lấy thanh kiếm từ tay Gia Nghĩa và vào thay thế cậu.
“Ông ơi, sao ông lại tiếp tay cho anh Nghĩa nữa rồi”. Tuyết hô lớn ấm ức, cô nhanh chóng đổi thế tấn công. (1)
Dù ông Hưng đã vào hàng cao lão nhưng thân thủ vẫn còn rất linh hoạt. Tuyết dù có học thế nào cũng không thể đoán biết được chiêu thức tiếp theo ông sẽ dùng là gì. Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tuyet-an/3679821/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.