Sau bữa ăn, Tuyết dắt Thiên lên sân thượng hóng mát. Sân thượng này của nhà cô có thể nhìn trọn phong cảnh của thành phố lúc về đêm, lại còn có thể nhìn thấy bờ sông, nơi mà những ánh đèn rực rỡ từ đèn đường, đèn xe đến đèn của những cao ốc, đèn led từ những biển hiệu quảng cáo của quán xá, tất cả đang thay phiên nhau lấp lánh dưới nền trời đen tuyền. Khung cảnh này hết sức diễm lệ.
Nhưng đáng buồn là Tuyết chỉ nhìn thấy một màu đen xám. Cô biết phía xa có đèn đóm đủ màu, nhưng có lẽ cô đã dần quên đi chúng lộng lẫy ra sao, bắt mắt dường nào. Cô chỉ chăm chú phóng tầm mắt ra xa. Hít thở không khí thoáng đãng của những cơn gió mát.
Thiên lặng lẽ đứng cạnh cô. Anh chống tay mình vào lan can và ngắm nhìn thành phố.
“Khó chịu không?”. Thiên chợt hỏi.
“Vì điều gì?”. Tuyết thẫn thờ đáp.
“Mắt của em”. Thiên chỉ đáp gọn lỏn. Anh định nói thêm vài câu nữa nhưng lại thôi.
Tuyết không đáp, cô chỉ khẽ lắc đầu. Tâm trạng của cô đang rất tốt. Cô cũng đã quen dần với hoàn cảnh này. Thiên nhìn cái lắc đầu của cô mà ngờ vực. Liệu rằng nó là tỏ ý không sao, hay thật sự đã quá chán nản mà chấp nhận sự thật tàn nhẫn. Thiên như cảm nhận được sự buồn bã của Tuyết, cũng cảm nhận được sự sợ hãi của cô.
“Tôi không thường lên đây ngắm cảnh đâu. Tôi sợ tối. Nó như mấy thước phim kinh dị đen trắng vậy. Nếu không có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tuyet-an/3650859/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.