Tuyết đến văn phòng bắt đầu tuần làm việc mới. Tối qua, cô có một giấc ngủ khá ổn nên tinh thần có phần sảng khoái. Tuyết không biết có phải do đã nói ra được những gánh nặng trong lòng mà cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn hay không. Tuyết đi xuống phòng in ấn để chuẩn bị bộ tài liệu mẫu để gửi sang chỗ Minh Đăng như đã hẹn, trong lúc chờ đợi, cô lấy điện thoại gọi cho Linh. Nhưng không có gì khác ngoài những tiếng tít ngân dài. Càng nghĩ Tuyết càng cảm thấy lo lắng, cô chuyển sang gọi điện cho ba mẹ của Linh thì họ lại nói Linh đang đi công tác Hà Nội, nghe bảo là tình huống cấp bách và quan trọng nên sẽ liên lạc lại khi xong việc.
Chuyện gì chứ liên quan đến công việc của Linh thì người nhà cô không hỏi nhiều, họ biết tính chất đặc thù của ngành pháp y, nhưng biết làm sao được, vì Linh đã nhất quyết đi theo con đường này nên mọi người cũng chỉ đành tin tưởng mà dõi theo. “Lại là án gấp sao? Vụ nào mà đi cũng không báo mình một tiếng”. Tuyết tắt điện thoại mà không khỏi càu nhàu. “Hay là nó đi cùng chú Thiềm nhỉ? Hôm trước nó nói chú ấy sẽ vào đây làm việc”.
Nhớ đến chú Thiềm thì Tuyết lại càng nghi ngờ hơn, vì trước đó đã nói nếu chú ấy vào đến thì Linh sẽ hẹn Tuyết cùng gặp chú, không lý nào lại không nhắn cho cô dù chỉ một tin. Tiếng chiếc máy in thông báo đã hoàn thành vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tuyet-an/3650860/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.