La Sát trường kỳ thực chính là một trường đấu, mỗi ngày ở bên trong đều sẽ trình diễn những trận đấu máu tanh tàn khốc giữa người và thú. Đây là trò chơi tàn khốc và máu tanh hạng nhất chỉ có ở Sát thành, bọn họ đem những nô lệ bắt được thả vào trong trường đấu để tiến hành quyết chiến với ma thú. Chỉ có giết chết ma thú, những nô lệ kia mới có thể sống sót. Nhưng cho dù bọn họ sống sót trong trận đấu này, chờ đợi bọn họ bất quá cũng chỉ là một trò chơi sinh tử khác mà thôi. Bất quá, ở Sát thành còn có một quy định, nếu một tên nô lệ có thể liên tiếp giết chết 100 con ma thú, tức là thắng liên tục 100 trận đấu, nô lệ đó sẽ được tự do.
Hiện giờ, trong La Sát trường ngồi đầy người, dường như tất cả sát thủ trong Sát thành đều tụ tập ở đây. Bởi vì hôm nay không chỉ là ngày ba đại môn phái Sát thành tụ hội, mà còn là ngày cử hành trận đấu đặc sắc nhất gần trăm năm nay ở La Sát trường!
"Ai, lão ngũ, ông nói trận đấu hôm nay, tiểu tử kia còn có thể thắng hay không? Nếu hắn thắng, vậy là thắng 100 trận đấu liên tiếp rồi! Vậy hắn không phải sẽ được tự do sao?!" Một nam tử cường tráng ngồi ở khán phòng nói với một nam tử cường tráng bên cạnh.
Mà người ngồi bên cạnh hắn chính là lão ngũ xuất hiện bên cạnh bàn của Thiên Tung trong nhà trọ ngày hôm trước.
"Cắt!" Nghe nam tử cường tráng kia nói, lão ngũ khinh bỉ cười một tiếng, "Trong đầu tiểu tử ngươi có phân sao! Muốn tự do trong Sát thành của chúng ta, ta nhổ vào!"
Lão ngũ kia đột nhiên lại cười cực kỳ bỉ ổi, "Ông cũng không phải không biết, ba vị môn chủ Quỷ Điệp nương tử của chúng ta, đã sớm coi trọng cái tên tiểu bạch kiểm đó, đoán chừng cũng không biết đã ăn bao nhiêu lần rồi!"
Nam tử cường tráng bên cạnh lão ngũ kia nghe được nuốt nước miếng một cái, "Nói gì thì nói, tiểu tử kia thật sự đẹp mắt! Nói thật, lão tử nhìn thấy trong lòng cũng ngứa ngáy! Nếu có thể được một lần . . . . . .
"Hừ!" Giọng nói này của lão ngũ phảng phất phát ra từ trong lỗ mũi. "Ta khuyên ông vẫn là nên chết tâm đi, tiểu tử kia rất hung hãn! Nghe nói, hắn là nửa người nửa thú, nếu không có ba vị đại môn chủ ở đó chấn áp hắn, ông cảm thấy chúng ta đánh thắng được tiểu tử kia sao?"
"Ai, ông nói xem tiểu tử này dữ dội như vậy, ở trên giường, ba vị đại môn chủ thật sự chịu được sao?"
"Cắt! Ông biết cái gì, trong tay ba vị đại môn chủ nắm giữ tính mạng của mẹ tên tiểu tử kia! Hơn nữa", lão ngũ như đang cố ý muốn gợi lên tâm lý hiếu kỳ của nam tử cường tráng kia, vẻ mặt cười dâm đãng nhỏ giọng nói: "Ba vị đại môn chủ am hiểu nhất chính là độc dược, loại thuốc kia, chỉ cần cho tiểu tử kia dùng một chút, lão tử đảm bảo hắn dục tiên dục tử, liều mạng bò lên giường ba vị đại môn chủ ngay!"
Hai người kia tự nhận cực kỳ cẩn thận khi nói những lời này, tuy nhiên bọn họ không biết những lời mình vừa nói một chữ cũng không thiếu đều truyền vào trong tai của hai người mặc áo đen bên cạnh.
"Ngân, ông ta nói nửa người nửa thú chẳng lẽ là dị thú?" Một người áo đen thấp giọng nói.
"Dĩ nhiên không phải, theo huynh thấy cũng có thể là ma thú cấp cao tu thành hình người, sau đó cùng với loài người sinh con. Bất quá, bình thường ma thú cấp cao rất khó tu thành hình người. Nửa người nửa thú ông ta nói rốt cuộc là cái gì chứ, chúng ta vẫn là quan sát kỹ hẵng nói." Giọng nói ưu nhã của Bạch Ngân vang lên.
Rất rõ ràng, hai người kia chính là hai người Thiên Tung và Bạch Ngân cải trang xâm nhập vào La Sát trường rồi!
Đúng lúc này, chỉ nghe từng hồi tiếng trống truyền đến. Nhịp trống hùng hồn khiến cả hội trường yên tĩnh lại trong nháy mắt. Khi tiếng trống ngừng lại, người chủ trì La Sát trường xuất hiện ngay chính giữa cửa lớn cùng với một đám người mặc áo đen, tiếp đó, ba bóng người mặc áo thêu hoa xuất hiện trước mặt mọi người.
Đi trước trong ba người là một lão giả tóc trắng mặc chiếc áo màu xanh đen thêu hình một con rắn lớn. Lão giả này nhìn qua giống như một lão ông của gia tộc phú quý bình thường, thế nhưng nếu nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện ra dưới mí mắt rủ xuống của ông ta là sát khí ánh lên vẻ hung dữ. Bên cạnh ông ta là một nam tử cường tráng cao lớn lực lưỡng. Nam tử cường tráng kia cả người tràn đầy cơ bắp, mặc trên người bộ đồ da màu đen làm cho cho khí thế quanh người hắn càng gia tăng thêm mấy phần. Về phần người cuối cùng đi theo bọn họ chính là Quỷ Điệp nương tử trong miệng lão ngũ rồi. Chỉ thấy nàng ta mặt giống như cái mâm vàng, mắt ngấn nước, khóe miệng ẩn tình, tóc đen như vẩy mực tỏa ra mùi thơm động lòng người. Quần áo trên người đủ màu sắc vòng quanh thân thể thành thục đầy đặn của nàng ta, vai và tay trắng cứ như vậy lộ ra bên ngoài quyến rũ ánh mắt của mọi người.
Gần như ngay trong nháy mắt ba người xuất hiện, Thiên Tung lập tức đem ánh mắt phóng đến trên người lão giả tóc trắng. Tu vi của nam tử cường tráng và Quỷ Điệp nương tử kia tuy cao, nhưng bất quá cũng chỉ là cường giả Kiếm Đế mà thôi, trong mắt Thiên Tung không coi là gì. Bất quá, Thiên Tung cảm giác được rõ ràng tu vi của lão giả tóc trắng đó đã là Kiếm Đế cấp bậc cao nhất, thậm chí thiếu chút nữa là có thể tiến vào hàng ngũ cường giả Kiếm Tiên. Mặc dù, Thiên Tung từng tiếp xúc với nhiều cao thủ, thế nhưng dù sao cũng là ở Thánh môn, địa phương có thế lực mạnh nhất trên đại lục. Phải nói khắp đại lục, cường giả Kiếm Tiên tối đa cũng bất quá trăm người thôi. Mà dân số trên toàn bộ đại lục Thánh Thiên cũng gần mấy chục tỷ. Vậy mà ở một thành nhỏ như vậy không ngờ có thể đụng phải một Kiếm Tiên, loại xác suất này, quả thật giống như xác suất trúng xổ số!
Bất quá lúc này, Thiên Tung chẳng qua là kinh ngạc mà thôi, tuyệt không có cảm giác gì khác, bởi vì một Kiếm Tiên đối với Bạch Ngân quả thật không đủ để nhét kẻ răng!
Lúc này, đột nhiên lại nghe được tiếng trống dồn dập. Tâm tình của mọi người lập tức bị tiếng trống này hấp dẫn.
"Sắp bắt đầu rồi!"
"Đặt cược! Đặt cược đi!"
"Thật muốn nhìn thân thể trắng noãn của tiểu tử kia một chút!"
Những tiếng gào thét, tiếng cười mắng bỉ ổi như làn sóng nổ tung giữa đám người.
Ngay sau đó, có tiếng xiềng xích khiến cho toàn bộ hội trường đang sục sôi một lần nữa an tĩnh trở lại. Một con Thái Thản Cự Viên cấp bảy bước ra từ cửa ngầm của bãi săn. Cự Viên vừa ra tới là điên cuồng vỗ ngực, gào thét rung trời dường như muốn lật tung cả khán phòng lên.
"Trời ạ! Là ma thú cấp bảy!"
"Tiểu bạch kiểm kia lần này chết chắc!"
Mọi người vừa nhìn thấy cuộc đại chiến giữa người và thú lần này là ma thú cấp bảy trước nay chưa từng có thì quả thực giống như ăn phải thuốc kích thích. Thiên Tung lạnh lùng nhìn tất cả bên trong bãi săn, thần sắc lạnh như băng khiến người ta khó có thể nhìn ra nàng rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.
Đúng lúc này, lại có tiếng xiềng xích chậm rãi vang lên bên tai mọi người, lần này mọi người lại ăn ý mười phần ngừng gào thét, ngừng thở. Ngay tại thời điểm mọi người đang chờ mong, một thiếu niên mình trần xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Lúc Thiên Tung và Bạch Ngân thấy thiếu niên này, vẻ mặt đều không hẹn mà hơi ngưng lại.
Đó quả là một thiếu niên đẹp tuyệt cõi trần! Đôi mắt của hắn như ánh sao lộng lẫy nhất bầu trời, một bên là màu đen u tối, một bên là màu tím nhạt. Làn da trắng nõn như tuyết trắng, chẳng qua trên làn da kia hiện đầy thương tích còn đọng vết máu, lại tăng thêm mấy phần đẹp mắt mà thê lương. Một bên mặt, khóe mắt và cánh tay có vài tấm kim loại màu tím, khiến cả người hắn như tỏa ra vẻ gợi cảm vô cùng. Tóc dài đen nhánh mà hơi hỗn loạn lộ vẻ lạnh lùng cương nghị. Toàn thân thiếu niên này dường như đều toát ra đầy thú tính, mặc dù, đối mặt với uy hiếp của ma thú cấp bảy, vẫn ngẩng cao đầu như cũ, trong đôi mắt có màu kỳ lạ hiện đầy tơ máu cùng với cừu hận.
Không biết vì sao, lần đầu tiên Thiên Tung nhìn thấy thiếu niên này, trừ bỏ kinh ngạc lẫn khâm phục lúc đầu còn có một loại bi thương khó nói nên lời. Khi nhìn thấy ánh mắt đầy tơ máu và cừu hận của thiếu niên kia, nàng đột nhiên nhớ đến kiếp trước của mình, nhà tù đen tối không thấy ánh mặt trời, mỗi ngày chém giết không ngừng nghỉ chút nào cùng với nụ cười tàn khốc mà lạnh như băng của những người chung quanh. Hôm nay, tình cảnh của thiếu niên này bất ngờ lại giống với mình lúc trước!
"Thiếu niên này, nếu huynh không nhìn lầm, thì hắn này là hậu duệ của Tử Kim Cự Long cùng với loài người!" Giọng nói của Bạch Ngân hiện rõ vẻ khó có thể tin được.
"Tử Kim Cự Long?" Thiên Tung nghi ngờ không hiểu nhìn Bạch Ngân.
"Không sai! Lớp vảy trên người thiếu niên này chắc chắn là vảy của Tử Kim Cự Long! Hơn nữa, huynh đã từng giao chiến với Tử Kim Cự Long rồi. Tử Kim Cự Long là ma thú duy nhất có huyết thống gần với dị thú. Có thể nói, nó là bà con của dị thú thứ hai trên bảng dị thú Bàn Cổ Cự Long. Nếu Tử Kim Cự Long tu thành hình người cũng không có gì kỳ quái. Mà người thiếu niên này lại là hậu duệ của Tử Kim Cự Long cùng với loài người!"
"Nói vậy, hắn quả thật là nửa người nửa thú rồi !" Thiên Tung đối với thiếu niên này càng cảm thấy tò mò.
Lúc này, tiếng gào thét rung trời lại một lần nữa vang lên! Mọi người đều nhìn không chớp mắt một người một thú bị vây trong sân. Vẻ mặt điên cuồng kia khiến Thiên Tung không nhịn được hoài nghi rốt cuộc ai mới là người, ai mới là thú.
"Đinh!" một tiếng chiêng vang lên, trận đấu bắt đầu.
Chỉ thấy xiềng khóa của Thái Thản Cự Viên và thiếu niên mắt tím chợt mở ra. Một người một thú đều như thanh kiếm sắc bén lao về phía đối phương.
Bóng dáng đơn bạc của thiếu niên mắt tím kia cùng với thân thể to lớn của Thái Thản Cự Viên tạo nên một cảnh tượng đối lập. Thế nhưng, khí thế của thiếu niên kia so với Thái Thản Cự Viên còn muốn hơn hẳn một bậc! Hắn hống to một tiếng lao về phía Thái Thản Cự Viên, trong mơ hồ còn có thể nghe được một chút hơi thở của rồng trong âm giọng của hắn.
Trong nháy mắt, bốn cánh tay đụng vào nhau.
Thiên Tung thừa nhận khí thế của thiếu niên này tuyệt đối có thể sánh ngang với dị thú cấp chín, nhưng Thiên Tung cũng cảm nhận được, trên người thiếu niên này không có một chút nguyên tố năng lượng dao động nào. Nói cách khác, thiếu niên này căn bản không phải kiếm tu giả, cho dù hắn mạnh mẽ hơn nữa cũng không làm sao chống đỡ được một đòn tấn công mạnh mẽ của Thái Thản Cự Viên!
Thế nhưng lần này Thiên Tung hình như sai lầm rồi! Thiếu niên này là hậu duệ của Tử Kim Cự Long, da thịt hắn làm sao có thể dễ dàng bị công phá như vậy. Chỉ thấy thiếu niên kia dường như hoàn tòan không quan tâm đến bàn tay cứng rắn của Thái Thản Cự Viên đang bắt lấy thân thể mình. Ngược lại hai cánh tay nắm chặt cánh tay to lớn của Thái Thản Cự Viên, dùng sức quật một cái . . . . . làm cho Thiên Tung và Bạch Ngân trợn tròn mắt ngây ngô nhìn cảnh tượng vừa xảy ra!
Thái Thản Cự Viên kia không ngờ bị thiếu niên quật ngã nằm trên đất. Từ đầu chí cuối, trên người thiếu niên mắt tím không có nửa điểm kiếm khí dao động, mà hoàn toàn là dựa vào sức lực!
"Mạnh thật! Không hổ là dòng dõi của Tử Kim Cự Long!" Ngay cả Bạch Ngân cũng không nhịn được thở dài nói.
“Hay! Hay! Đánh chết con ma thú kia đi!"
"Tiểu bạch kiểm! Đáng đánh!"
Giọng nói trầm trồ khen ngợi chung quanh sóng sau cao hơn sóng trước. Quỷ Điệp nương tử trên khán đài nhìn bóng dáng tuấn mỹ tuyệt luân trên trận, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng từng đám từng đám bốc lên, dường như ngay cả tâm hồn cũng muốn mềm rồi.
Thiếu niên mắt tím kia nghe những người trên khán đài ô ngôn uế ngữ, nhìn vẻ mặt đáng ghê tởm của bọn họ, cả người lạnh như băng đã chuyển thành sát khí!
"Giết!" Chỉ nghe thiếu niên mắt tím hét lớn một tiếng, tựa như đạn pháo lao về phía Thái Thản Cự Viên đã bị quật ngã xuống đất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]