Chương trước
Chương sau
Trong nháy mắt, thiếu niên đã vọt tới trước mặt Thái Thản Cự Viên. Lực phòng ngự của Thái Thản Cự Viên mặc dù rất mạnh, nhưng sự linh hoạt so với thiếu niên mắt tím kia còn kém một khoảng lớn. Ngay lúc Thái Thản Cự Viên còn chưa đứng dậy, thiếu niên mắt tím kia đã nhảy lên chiếc đầu khổng lồ của nó. Lúc này, hai người Thiên Tung và Bạch Ngân mới phát hiện móng tay màu tím bên tay phải của thiếu niên này không ngờ giống như bàn tay rồng, sắc mà bén nhọn. Chỉ thấy tay phải hắn vung lên về hướng vào mắt của Thái Thản Cự Viên, hai con mắt của Thái Thản Cự Viên dưới móng tay sắc nhọn của hắn biến thành một đống máu!

"Gào!" Thái Thản Cự Viên lập tức điên cuồng lắc lư thân thể. Muốn hất thiếu niên mắt tím xuống đất. Thế nhưng thiếu niên mắt tím đã trực tiếp đem tay phải của mình cắm vào đỉnh đầu Thái Thản Cự Viên, mặc cho nó lắc lư thế nào cũng không thể đả thương thiếu niên kia dù chỉ một chút!

Thiếu niên này quả thật là một kẻ sinh ra để chiến đấu! Sức mạnh khiến cho ma thú cấp bảy kinh sợ, tốc độ hơn người, móng vuốt sắc nhọn đủ để đẽo đá! Cuộc chiến như vậy khiến Thiên Tung cũng không nhịn được khẽ ghé mắt.

"Không ngờ ở Sát thành này cũng không hẳn toàn phế vật!" ThiênTung lạnh lùng nhìn nói.

"Xem ra thiếu niên này ít nhất cũng có thừa kế sức mạnh của Tử Kim Cự Long, hơn nữa còn với hình dạng một con người, hắn là một nửa người nửa thú hoàn mỹ nhất huynh từng thấy!" Giọng điệu Bạch Ngân cũng có chút tán thưởng nói.

Lúc này, không khí của hội trường đã sôi trào. Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thái Thản Cự Viên rõ ràng đã thế suy sức yếu. Dù cho ma thú có cường hãn đi nữa, thì máu trong cơ thể cũng có hạn, mà cánh tay cắm ở đình đầu Thái Thản Cự Viên của thiếu niên mắt tím kia đã làm cho máu tươi nhuộm đỏ cả thân thể Thái Thản Cự Viên.

Rốt cuộc, sau tiếng gào thét cuối cùng của Thái Thản Cự Viên, thân thể cao lớn của con ma thú cấp bảy cũng ngã xuống. Hội trường nhất thời sôi trào, âm thanh trầm trồ khen ngợi, tiếng cười mắng rót thành tiếng ồn ào. Mà thiếu niên mắt tím chẳng qua là lạnh lùng nhìn chằm chằm tất cả, sát khí trên người không bởi vì Thái Thản Cự Viên đã ngã xuống mà giảm bớt, ngược lại càng tuôn ra nhiều hơn! Hắn như một con báo Jaguar nhảy xuống từ trên đầu Thái Thản Cự Viên. Một đôi mắt dị sắc trong nháy mắt tập trung nhìn về phía ba người Quỷ Điệp nương tử trên khán đài!

Dường như cảm nhận được sự lạnh lùng cùng với khắc nghiệt trên người thiếu niên mắt tím kia, âm giọng của đám người trên khán đài dần dần giảm nhỏ. Lúc âm thanh hoàn toàn ngừng lại, thiếu niên mắt tím mới lên tiếng!

"Ta đã thắng 100 cuộc đấu! Bây giờ, ta muốn tự do!" Giọng nói của thiếu niên mắt tím cũng kiêu ngạo và lạnh lùng như chính bản thân hắn.

Lúc này, mi mắt vốn buông xuống của lão giả tóc trắng trên khán đài rốt cuộc nâng lên, bây giờ, trong đôi mắt kia đã phát ra sát khí lạnh lẽo không thua kém gì thiếu niên mắt tím.

“Được! Được! Thật không ngờ trăm năm qua giờ đây đã có một nô lệ có thể thắng liên tiếp trăm cuộc đấu!" Trong giọng nói của lão giả tóc trắng nghe không ra là tức giận hay giễu cợt. "Ta ban thưởng tự do cho ngươi! Kể từ hôm nay trở đi ngươi không còn là một nô lệ nữa mà là một sát thủ của Sát thành!"

"Sát thủ?!" Thiếu niên mắt tím giống như nghe được chuyện buồn cười nhất, "Cái đó và nô lệ có gì khác nhau? Ta biết các ngươi sẽ không buông tha cho ta! Ta chỉ yêu cầu các ngươi buông tha cho mẫu thân của ta, để bà rời đi!"

"Ha ha ha ha"", Quỷ Điệp nương tử bên cạnh lão giả tóc trắng kia đột nhiên cười! "Ngươi vẫn không biết! Lão nương kia của ngươi đã chết từ lâu rồi! Ngươi cũng biết Sát thành chúng ta không có nhiều nữ tử, cho nên không thể làm gì khác hơn là để cho lão nương của ngươi đi bồi những sát thủ kia. Ai ngờ đồ đê tiện đó không chịu nổi, mới qua mười mấy người đã chết. Ha ha ha. . . . . ."

"Chết?!" Giờ phút này, cả người thiếu niên mắt tím lạnh như băng không giống với loài người, một đôi mắt dị sắc giờ đã hiện đầy ánh đỏ như máu. Cánh tay khảm vảy nắm chặt thành quả đấm, móng tay sắc bén đâm vào xương thịt, từng dòng máu tươi nhỏ xuống, dường như thế cũng không khiến hắn có nửa phần cảm giác.

"Thế nào? Tức giận sao? Muốn tự do, nghĩ hay quá nhỉ! Lão nương còn chưa chơi đủ đâu!" Khuôn mặt xinh đẹp của Quỷ Điệp nương tử tràn đầy tham lam cùng dâm dục.

"A!" Thiếu niên mắt tím ngửa mặt lên trời rống dài! Hắn chỉ cảm thấy thế giới này đã dơ bẩn không còn chút ánh sáng, hoặc là nói thế giới của hắn vốn đã không có ánh sáng!

Kèm theo tiếng gào thét tê tâm liệt phế, thiếu niên mắt tím nhảy lên, quơ móng vuốt lao về phía Quỷ Điệp nương tử trên khán dài.

Quỷ Điệp nương tử dường như đã sớm đoán được hành động của thiếu niên mắt tím, nhanh chóng cho gọi Kiếm khí trong cơ thể. Không ngờ là một thanh trường tiên màu lửa đỏ, kiếm khí nguyên tố hỏa!

Trường tiên kìa giống như ngọn lửa đỏ, đảo mắt lập tức đánh vào trên cánh tay trắng nõn của thiếu niên mắt tím. Cho dù làn da của thiếu niên mắt tím có kiên cường dẻo dai hơn nữa, hắn cuối cùng cũng chỉ là một người chưa bao giờ tu kiếm, mặc dù hắn mang dòng máu của Tử Kim Cự Long, nhưng đến cùng vẫn không bù được một chiêu tấ công mạnh mẽ của cường giả Kiếm Tiên.

Thiếu niên mắt tím rốt cục rơi trở lại trong sân đấu. Lúc này, trong lòng của hắn cảm nhận được một loại tuyệt vọng thật sâu. Có lẽ bắt đầu từ khi mình sinh ra, hi vọng cũng chưa từng xuất hiện qua. Sát khí trên người thiếu niên mắt tím chưa giảm, thế nhưng đôi mắt hắn đã dần dần chuyển thành thất vọng chán nản.

Nhưng vào lúc này, ba phần tư ngọn đuốc trong La Sát trường chỉ trong nháy mắt đồng thời bị dập tắt, chỉ còn những bó đuốc phía sau lưng ba vị đại môn chủ Sát thành và những nam tử cường tráng áo đen đứng sau lưng họ là còn sáng. Dù thế bọn họ lại không thấy rõ tình huống phía đội diện chút nào.

"Chuyện gì xảy ra? Mau đốt đuốc. . . . . . ,” lão giả tóc trắng còn chưa nói hết, lập tức bị một tiếng kêu thảm thiết cắt ngang.

"A!"

"Chết tiệt!"

Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, giống như âm thanh ở địa ngục, khiến người ta không nhịn được da đầu tê dại!

Thiếu niên mắt tím mặc dù người ở trong bóng tối, nhưng hắn dù sao cũng mang dòng mau của ma thú. Có thể mơ hồ nhìn thấy sự vật trong bóng tối. Hắn thấy một tiểu cô nương mặc áo bào màu đỏ, không ngừng xuyên qua giữa đám sát thủ, thực tế không thấy rõ nàng ra tay như thế nào, mấy sát thủ bên cạnh nàng đã hóa thành một vũng máu. Mà bóng dáng màu đỏ diễm lệ kia như ngọn lửa bừng bừng gột rửa những điều không sạch sẽ, dường như chiếu sáng thế giới tối tăm của hắn!

Giết chóc tiếp tục diễn ra trong bóng tối. . . . . .

Cuối cùng, đuốc trong La Sát trường lại được đốt lên. Thế nhưng, cảnh tượng trước mắt lại khiến những sát thủ quanh năm tay đầy máu tanh cũng không nhịn được trong dạ dày một trận cuồn cuộn, trong lòng cảm thấy một loại sợ hãi sâu sắc.

Tình cảnh trước mắt chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, chính là: địa ngục nhân gian!

Chỉ thấy trước mặt là bãi săn đã bị máu tươi phủ kín, khắp nơi đều là cụt tay bầm thây, những thân thể nắm dưới đất dường như không có một cái nào toàn vẹn. Ngay cả bức tường cao ba thước của La Sát trường cũng bị máu tươi nhuộm đỏ chói mắt. Mà cảnh tượng này bất quá chỉ trong thời gian tắt đuốc và châm đuốc đã xảy ra!

Mà ngay trong khung cảnh đầy máu tươi kia, có hai người đang đứng. Một đỏ một trắng, một nam tử một tiểu cô nương. Nam tử giống như Thần Đế, tiểu cô nương đẹp như trích tiên. Địa ngục toàn màu máu chói mắt kia dường như không bao giờ khiến người ta thấy kinh khủng nữa, mà là phong cảnh sinh đẹp phía sau bọn họ, nét đẹp không ai sánh bằng, khuynh quốc khuynh thành cũng không gì hơn thế này.

Thiếu niên mắt tím ngay lập tức nhận ra tiểu cô nương lạnh lùng mà sáng ngời mặc áo đỏ chính là ngọn lửa mới vừa xuất hiện trong bóng tối, hắn chỉ cảm thấy tâm hồn thất vọng chán nản của mình không ngờ sống lại vào lúc này. Đây chính là cảm giác có được hy vọng sao? Không ngờ tốt đẹp như thế, mạnh mẽ như thế, ấm áp. . . . . . như thế.

Mặc dù, hiện giờ, hai người Thiên Tung ở trong mắt thiếu niên mắt tím là hi vọng. Nhưng đối với ba vị đại môn chủ Sát thành mà nói, hai người Thiên Tung tuyệt đối chính là tu la ác quỷ rồi!

"Ngươi rốt cuộc là ai? Lại dám tới Sát thành ta càn rỡ?" Lão giả tóc trắng ra vẻ trấn định hỏi.

"Các ngươi không phải. . . . . . tuyên bố muốn tiêu diệt Diệp sát môn sao? Thế nào? Môn chủ của Diệp sát môn đích thân tới đây, các ngươi lại không nhận ra?" Thiên Tung ở bên cạnh Bạch Ngân giễu cợt nói. Thiên Tung căn bản không muốn che dấu thân phận, bằng thực lực hiện giờ, vốn không cần bất kỳ sự che giấu nào.

"Diệp sát môn? Ngươi là . . . . . . môn chủ của Diệp sát môn?!"

Trừ Bạch Ngân ra, dường như tất cả mọi người, bao gồm cả thiếu niên mắt tím kia đều ngây ngốc tại chỗ. Nhất là ba vị đại môn chủ kia, con ngươi thiếu chút nữa rơi ra ngoài.

Ai sẽ nghĩ tới tiểu cô nương lạnh lùng mà sáng ngời trước mắt này lại có thể là môn chủ Diệp sát môn? Môn chủ thần bí của Diệp sát môn nhanh chóng nổi lên những năm gần đây, danh tiếng vượt qua cả Sát thành chính là một tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi?!

Thế nhưng, sắc mặt của ba người lão giả tóc trắng, nam tử cường tráng áo đen và Quỷ Điệp nương tử trong nháy mắt lập tức lạnh xuống. Có thể ở trước mặt bọn họ, không tới một khắc đồng hồ quét ngang trăm người, tạo nên cảnh tượng địa ngục nhường này. Không phải là Diệp sát môn chủ thì là ai!

Ba người lão giả tóc trắng cố gắng muốn nhìn xem tu vi của hai người Thiên Tung như thế nào, nhưng mặc cho bọn họ thăm dò như thế nào cũng nhìn không ra cấp bậc của hai người. Điều này khiến lòng của bọn họ lại lạnh hơn phân nửa.

"Hiểu lầm! Hiểu lầm!" Lão giả tóc trắng thấy hai người Thiên Tung thật sự không dễ chọc, vội vàng bày ra khuôn mặt tươi cười đứng ra giải thích, "Sát thành ta và Diệp sát môn cách nhau khá xa, nước giếng không phạm nước sông, làm sao lại muốn tiêu diệt Diệp sát môn đây? Theo lão phu thì, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm lớn!"

"Hiểu lầm?" Bạch Ngân nghe vậy cao quý cười một tiếng, cưng chiều hỏi Thiên Tung, "Lão đầu này nói là hiểu lầm, Tiểu Thiên tin sao?"

"Không tin!" Thiên Tung trả lời ngắn gọn rõ ràng, dứt khoát khiến cho lão giả tóc trắng kia muốn hộc máu.

Lão giả tóc trắng còn muốn giải thích gì đó, nhưng giọng nói lạnh như băng của Thiên Tung đã vang lên trước ông ta một bước, "Không cần nói nữa! Hôm nay ta tới, là muốn diệt Sát thành này. Từ nay về sau, trên đời chỉ có một Diệp sát môn, sẽ không bao giờ có Sát thành tồn tại nữa!"

Thiên Tung vừa dứt lời, Bạch Ngân lập tức gọi ra Cửu Trảm Roi. Áp lực cấp thần trực tiếp khiến ba vị đại môn chủ Sát thành nhất thời biến sắc.

Lúc này, Thiên Tung đã đi tới trước mặt thiếu niên mắt tím.

"Mở to hai mắt ra, nhìn cho thật kỹ!" Thiên Tung lạnh lùng nhìn thẳng phía trước nói. Dường như đang nói chuyện với không khí. Thế nhưng, thiếu niên mắt tím biết Thiên Tung đang nói với hắn.

Thời điểm thiếu niên mắt tím còn đang nhìn chăm chú, Thiên Tung đã nhảy lên, Chư Thần Dực mở rộng sau lưng nàng. Ba loại màu sắc: băng lam, trắng bạc, vàng kim đồng thời phát ra trên thân thể ThiênTung! Theo tia sáng tiêu tán, bóng dáng Thiên Tung xuất hiện trước mặt mọi người. Đây dường như là lần đầu tiên Thiên Tung đồng thời cho gọi tất cả Kiếm Khí. Không thể không nói, tạo hình của Thiên Tunglúc này quả thật phong cách tới cực điểm!

Chư Thần Dực phía sau lưng, trong tay cầm Đoạn Hồn tiên, chân đạp Lam Băng Liên, người đeo Nhật Cung. Đen tối, băng lam, trắng bạc, vàng kim bốn loại màu sắc hoà lẫn. Hơn nữa Thiên Tung mặc trên người quần áo như lửa, quả thật giống như nữ thần! Dường như trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bị uy lực của ánh sáng như nữ thần tỏa ra từ Thiên Tung làm cho khiếp sợ. Toàn trường tĩnh lặng!

"Thật sự là..... Quá đẹp!" Trong mắt thiếu niên mắt tím chỉ còn có say mê, vô ý thức lẩm bẩm nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.