Chương trước
Chương sau
Ở sườn phía bắc Thánh Thiên Đế quốc có một sa mạc nổi danh, sa mạc này mênh mông, đâu đâu cũng thấy cát vàng rực rỡ. Nói nó nổi danh, không phải là bởi vì diện tích của nó lớn, hay là cảnh sắc tráng lệ đến cỡ nào. Mà là bởi vì trong sa mạc này tọa lạc một tòa thành nhỏ khiến người ta nghe tên đã đã sợ mất mật: Sát Thành!

Sát Thành, nghe tên cũng biết bên trong hung hiểm đến cỡ nào. Người bình thường nếu tiến vào Sát thành, cũng chỉ có kết cục bị phanh thây, đoán chừng ngay cả nắm xương cũng không còn! Nếu có người muốn vào Sát thành, trừ phi là đại đội người ngựa đi cùng nhau, hoặc là thuê một nhóm cao thủ đi theo, nếu không chỉ có thể có vào không có ra, có đến không có về.

Lúc này, có hai bóng người đang đứng bên ngoài Sát thành, trước bức tường thành cao lớn xơ xác tiêu điều của Sát thành, bóng dáng của hai người trở nên hết sức đơn bạc. Trên người hai người họ đều khoác áo choàng màu đen, trên mặt còn đeo khăn che màu đen. Nhìn vóc dáng dường như là một nam một nữ. Nếu người khác nhìn thấy, nhất định sẽ cười nhạo hai người họ một phen. Ai dám một người một ngựa tới Sát thành?! Việc này không phải là tương đương với muốn chết sao!

"Ngân, đây chính là Sát thành ư? Ngay cả một người giữ cửa cũng không có?" Giọng nói nghi ngờ của Thiên Tung truyền ra từ trong khăn che mặt màu đen.

Không sai, hai người ngu ngốc một người một ngựa xông đến Sát thành rõ ràng chính là hai người Thiên Tung và Bạch Ngân!

"Sát thành này chưa bao giờ cần giữ cửa, bởi vì nó vĩnh viễn sẽ không ngăn cản mọi người tiến vào. Chẳng qua là kẻ muốn ra ngoài thì phải xem bản lĩnh của kẻ đó như thế nào." Giọng nói ôn nhu của Bạch Ngân lộ vẻ đặc biệt ấm áp trong sa mạc cát vàng đầy trời này.

Bọn họ đã đi trong sa mạc suốt mười ngày!

Mặc dù, ở Vạn Linh cốc bọn họ lấy được mỏ cực phẩm Kim Tinh, thậm chí lấy được cực phẩm Kim Tinh Xen Nguyên, nhưng thứ kia lại không thể cứu Phi Dạ tỉnh dậy từ trong giấc ngủ say. Bây giờ hi vọng của bọn họ chỉ còn lại Xích Viêm động, cho dù Xích Viêm động là đầm rồng hang hổ, bọn họ cũng muốn xông vào!

"Chúng ta vào thôi!" Giọng Thiên Tung lộ ra vẻ kiên định.

Hai người Thiên Tung và Bạch Ngân không có nửa phần do dự và sợ sệt, cứ như vậy thanh nhàn tiêu sái đi vào, trình độ ưu nhã kia thật giống như đi dạo trong sân vắng.

Hai người bọn họ vừa tiến vào đã cảm giác được hơn mười, thậm chí mấy trăm ánh mắt nóng như lửa chăm chú nhìn chằm chằm vào bọn họ. Những ánh mắt kia dường như muốn cấu xé bọn họ ra, sát khí vô biên xông thẳng về phía hai người Thiên Tung. Thế nhưng, ngay khi những ánh mắt như dao nhọn đó tiếp xúc với áp lực phát ra từ trên người Thiên Tung và Bạch Ngân thì cũng nhanh chóng rời đi. Đến cuối cùng, chỉ còn lại hơn mười ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bọn họ.

Thiên Tung cảm nhận được, tu vi của mấy người này dường như đều là Kiếm Thánh trở lên, hơn nữa còn có mấy người tu vi đã đạt tới trình độ Kiếm Tông, mà những người này bất quá chỉ là dân chúng bình thường ở nơi này mà thôi.

Bên môi Thiên Tung tràn ra nụ cười lạnh, nàng đột nhiên cảm thấy thích nơi này! Quy tắc ở đây rất đơn giản: cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu. Ban đầu khi vào thành, Bạch Ngân đưa cho Thiên Tungmột túi tiền, khi đó nàng còn không hiểu. Hiện giờ, nàng đã hiểu, đạo lý này giống như khi ngươi ở Macao sẽ phải đeo đồng hồ vàng, nếu không, sẽ không ai để mắt tới ngươi, thậm chí là không ai thấy được ngươi!

Hơn nữa, nơi này còn có một điều khiến Thiên Tung cảm thấy vô cùng ‘thân thiết’. Trong Sát thành toàn bộ đều là sát thủ!

Tuy nói, nơi này cũng có một điều khiến cho Thiên Tung dở khóc dở cười. Đó chính là sát thủ của Sát thành quả thật rất không chuyên nghiệp! Thật bôi nhọ cho hai chữ sát thủ! Nghe Bạch Ngân nói, Sát thành này là một thành sát thủ được hai đại đế quốc là Thánh Thiên và Thương Loan công nhận, muốn mua mạng người thì có thể đến Sát thành. Nói cách khác, đây chính là cứ điểm của sát thủ được đại lục công nhận! Hơn nữa thủ đoạn giết người của bọn họ trong mắt ThiênTung quả thật chính là một chuyện cười! Dường như so với tỷ võ tầm thường không có gì khác biệt, phải nói khác biệt duy nhất chính là liều mạng mà thôi.

Đây dường như là truyền thống đã lưu truyền vạn năm nay trên đại lục! Quang Minh Chính Đại! Khi nàng nghe được bốn chữ đó từ trong miệng Bạch Ngân thì thiếu chút nữa hộc máu. Quang Minh Chính Đại! Sát thủ mà nói Quang Minh Chính Đại chỉ là cái rắm! Cũng không phải là cởi quần thả rắm, làm gái còn muốn lập đền thờ trinh tiết sao?

Thiên Tung đối với chuyện này cảm thấy khinh bỉ sâu sắc. Bất quá nàng cũng nhớ lại lúc đầu Cửu Trọng Cung liên tục đuổi giết, dường như chính là Quang Minh Chính Đại truy tìm bọn họ, Quang Minh Chính Đại cùng bọn họ đánh nhau, đáng tiếc cuối cùng tất cả bọn họ đều thua bởi bốn chữ Quang Minh Chính Đại trên! Nếu tất cả sát thủ trong thành đều tuân theo bốn chữ vàng này, vậy căn bản cũng không đủ gây sợ hãi.

Thiên Tung và Bạch Ngân không để ý đến những ánh mắt đầy sát khí chung quanh nữa, mà tùy ý lựa một nhà trọ nhỏ, đi vào. Mặc dù, hai người họ là đều là cao thủ trong cao thủ, nhưng bị gió cát sa mạc hành hạ hơn mười ngày, cảm giác kia thật không thể nào dễ chịu!

Khi bọn họ vừa đi vào nhà trọ, đều cùng cảm nhận được chừng mười ánh mắt đầy sát khí. Những nam tử cao to vạm vỡ khuôn mặt hung ác trong mắt đều lộ ra tham lam ngắm nhìn hai người Thiên Tung và Bạch Ngân, giống như nhìn một con dê béo chờ làm thịt!

Điều này cũng khó trách, hai người Thiên Tung mặc dù phong trần mệt mỏi, nhưng Bạch Ngân đã khôi phục diện mạo vốn có, Thiên Tung cũng tháo mặt nạ da người xuống, đổi thành dáng vẻ sau khi uống thuốc dịch dung, cho dù cách một lớp khăn che mặt, cũng có thể nhìn thấy những đường nét mỹ mạo của hai người. Lại thêm quần áo không tầm thường, khí chất xuất chúng, nếu hai người thu hồi áp lực của bản thân quả thực giống với những tiểu thư công tử hay ra ngoài xem hoa ngắm cảnh. Đám người trong nhà trọ có chủ ý đến bọn họ cũng không có gì lạ.

Thế nhưng điểm này lại khiến cho Thiên Tung khinh bỉ không thôi. Động thủ trước lại khiến đối phương được biết âm mưu, sát khí lộ hết ra ngoài, thật sự là thất bại! Người của Sát thành này quả thực hết thuốc chữa! Thiên Tung có chút tiếc nuối thở dài. 

"Tiểu Thiên, làm sao vậy? Ngại nơi này quá sơ sài sao?" Bạch Ngân quan tâm hỏi.

"Dĩ nhiên không phải!" Thiên Tung lắc đầu, "Muội chỉ cảm thấy bi ai, cảm thấy Sát thành này có chút hư danh nói chơi thôi!"

"A? Người trong Sát thành đều là tàn nhẫn giết người vô số, sao có thể là hư danh nói chơi?" Bạch Ngân ngược lại có chút không hiểu.

"Giết người là nghệ thuật hạng nhất, không phải chỉ đơn giản là chém giết và máu tanh. Là một sát thủ, điều đầu tiên phải học được chính là che giấu, che giấu tình cảm của mình, ý định giết người của mình, khí tức của mình. Tiếp theo phải tìm ra nhược điểm của mục tiêu, tính kế rồi sau đó hành động, một phát trí mạng. Nhất là ám sát, kỳ thực căn bản không cần tu vi cao, chỉ cần tìm đúng nhược điểm của mục tiêu cũng có thể chết người!"

Thiên Tung nói lời này dường như là hạ bút thành văn, thế nhưng Bạch Ngân lại rất nghiêm túc suy nghĩ. Không thể không nói, tư tưởng của thế giới này rất lạc hậu, hơn nữa còn có truyền thống mà đại lục vạn năm qua trói buộc, cái từ ám sát này, đừng nói được sử dụng, ngay cả xuất hiện cũng chưa từng xuất hiện qua. Bạch Ngân đột nhiên nghĩ đến, cách thức lúc trước Thiên Tung tấn công đám người của Cửu Trọng Cung. Thủ pháp giết người quỷ thần khó lường, nói là một loại nghệ thuật, dường như cũng không quá đáng.

"Tiểu Thiên của huynh, ý tưởng thật không giống với người thường!" Bạch Ngân cưng chiều nói, thần sắc đầy kiêu ngạo.

Lúc này, một nam tử cao to vạm vỡ bưng một mâm đồ ăn và bánh bao đi lên, vẻ mặt dâm đãng hung hăng nhìn Thiên Tung mấy lần, mới mờ ám để mâm xuống, xoay người rời đi.

"Tiểu nhị này cũng là cao thủ Kiếm Thánh. Sát thành này thật đúng là sát thủ khắp nơi!" Bạch Ngân vẻ mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm bóng lưng tiểu nhị vừa rời đi.

"Sát thủ?" Thiên Tung bĩu môi khinh thường, "Dù sao cũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta nghỉ ngơi đủ thì lập tức rời đi. Bất quá nếu bọn họ đui mù, chọc tới muội, vậy cũng chỉ có thể trách bọn họ bất hạnh!"

"Ha ha ha, lão ngũ, nghe nói ông mới vừa nhận một khoản buôn bán lớn, không phải là nên xuất phát sao? Sao còn chưa đi?" Thiên Tungvừa dứt lời, chỉ nghe thấy âm thanh lớn tiếng nói chuyện của mấy nam tử cường tráng bên cạnh truyền tới.

"Mẹ kiếp! Đừng nói nữa! Vừa nghĩ tới Lão Tử đã nổi giận trong bụng! Mua bán vốn đã tới tay. Nhưng người mua đó đột nhiên đổi ý, nói muốn nhờ Diệp sát môn gì đó làm cuộc trao đổi này! Diệp sát môn kia là cái loại chó má gì!" Nam tử râu ria lồm xồm được gọi là lão ngũ vẻ mặt giận dữ nói.

"Ai! Bên ta cũng thế, Diệp sát môn gần đây đoạt của chúng ta càng ngày càng nhiều việc làm ăn, danh tiếng hiện giờ không ngờ còn vang dội hơn Sát thành chúng ta nữa, mẹ nó, thực bực bội! Diệp sát môn này bất quá là một đám tiểu tử lông còn chưa mọc đủ, lại dám đối nghịch với chúng ta, chán sống sao?" Có một nam tử dáng dấp u ám như khỉ ốm nói.

"Bất quá Diệp sát môn này cũng có hai phần bản lĩnh, nghe nói nhiệm vụ của bọn họ dường như là hoàn thành trăm phần trăm. Nhất là môn chủ gì đó của bọn họ, nghe nói vô cùng thần bí, cũng không biết rốt cuộc là loại hàng gì!"

Bạch Ngân biết Diệp sát môn chính là thủ hạ của Thiên Tung, bây giờ nghe những người kia ở đó không biết sống chết ba hoa khoác lác, trong lòng rất đồng tình. Lấy trình độ ‘bao che khuyết điểm’ của ThiênTung, kỳ hạn mấy người này cách cái chết hẳn là không xa!

Quả nhiên, sắc mặt Thiên Tung dường như càng ngày càng lạnh như băng, ánh mắt nhìn mấy nam tử cường tráng kia tựa như đang nhìn một đám người chết.

Lúc này, người bên cạnh bàn bọn họ lại lên tiếng, bất quá lần này bọn họ nói chuyện dường như hết sức giảm thấp âm giọng xuống, làm như sợ người khác nghe được, hết sức cẩn thận.

"Ai! Lão ngũ, ông không biết chứ! Ba vị đại môn chủ của Sát thành chúng ta muốn hành động, ngày kia ba vị đại môn chủ sẽ cử hành đại hội ở La Sát trường. Ta đoán lần này chính là thảo luận làm sao đối phó với Diệp sát môn! Cho nên mọi người cũng không cần tức giận, Diệp sát môn đã là con châu chấu mùa gặt, nhảy nhót không được mấy ngày nữa đâu!"

Thiên Tung vừa nghe được tin tức này, tay đột nhiên nắm chặt chiếc đũa!

"Nhưng cứ điểm của Diệp sát môn rốt cuộc ở đâu, cũng không ai biết. Hơn nữa, Diệp sát môn luôn luôn hoạt động ở Thánh Thiên Đế quốc, lần này chúng ta đi có nắm chắc không?!" Một nam tử cường tráng mập lùn xem ra rất có tâm kế hỏi.

"Cái này nha! Ta biết!" Một nam tử mặc áo đen tự cho là thông minh nói, "Chẳng phải, Thánh Thiên Tứ tiểu thư của Tề gia rất thân thiết với môn chủ Diệp sát môn đó ư! Hơn nữa nàng ta bây giờ còn trở thành đối tượng bị Thánh môn đuổi giết. Tề gia hiện giờ nhất định là loạn trong giặc ngoài, ta nghe được ý định của lão đại nhà ta, hình như là muốn bắt đầu từ Tề gia, nói không chừng có thể tìm được chút đầu mối của Diệp sát môn!"

"Tề gia? Ý kiến hay! Ý kiến hay! Không hổ là lão đại! Ha ha ha ha. . . . . . Chúng ta Uống....uố...ng!"

Tề gia? Thật là can đảm! Sắc mặt Thiên Tung đã hoàn toàn đen lại. Không ngờ dám âm mưu đến Diệp sát môn, lại còn muốn động đến người của Tề gia? Xem ra không máu rửa Sát thành thực có lỗi với bọn họ! Thuận tiện cho bọn họ bài học cuối cùng tốt nhất đời người, dạy dỗ bọn họ cái gì mới là sát thủ chân chính!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.