Bạch Thiên Trương cuộnmình lại, ngồi xổm ở trên bục phân cách giữa hai làn đường vẽ vòng tròn.
Có người lay lay cánh taycô, cô lập tức ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy người tới, nét mừng rỡ trong ánhmắt thoáng chốc vụt tắt, trở nên ảm đạm.
Ninh Tần làm như khôngthấy vệt nước mắt trên mặt cô, cười nói: “Rất thất vọng phải không? Người kianhà cô vẫn còn đứng ngẩn người trên đường kìa.”
Bạch Thiên Trương laumặt, nhận lời an ủi của Ninh Tần, cố gắng gượng cười: “Xấu hổ quá, để cậu nhìnthấy.” Bạch Thiên Trương cảm thấy nếu lúc này dưới mặt đất có một cái hố, vậythì chắc chắn là vì cô mà có. Tình cảnh máu chó hoa hoa lệ lệ như phim truyềnhình tám giờ của cô lại bị Ninh Tần nhìn thấy mấy lần, Ninh Tần chỉ là ngườiqua đường giáp vô tội mà cũng bị liên lụy. Mặt mũi này, ném đến nhà bà ngoạicủa bà ngoại đi.
Mà sau khi cô nói câu kiarồi chạy đi rất kiểu Quỳnh Dao, Ngôn Mạch cũng không đuổi theo, xem ra thật sựvẫn đứng ngây người ở đó.
Ninh Tần chép miệng nhưngvẫn tươi cười: “Không sao, máu chó hơn nữa tôi cũng thấy rồi.”
Bạch Thiên Trương rùngmình, đây gọi là an ủi biến chất à? Cô im lặng rơi nước mắt, tại sao lại thế 囧, cáigì cũng bị thấy hết…
“Ừm, tốt hơn so với dựđoán của tôi.” Ninh Tần nói.
“Hả?” Bạch Thiên Trươngnghi hoặc.
“Chính là máu chó. Tôitưởng rằng sau khi cô hỏi câu kia, người kia của cô sẽ nói ‘Em nghe anh giảithích đã’, sau đó cô sẽ bịt tai nói ‘Tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-truong-nhuc-cot-dau/3211728/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.