Bạch Thiên Trương trốn sau một gốc cây khẳng khiu thămdò, sáng sớm có rất ít người qua lại trên sân trường, nhưng ai cũng đều cảmthấy khó hiểu khi trông thấy hoa hậu giảng đường trong truyền thuyết đang cốgắng ẩn nấp sau thân cây nhưng lại bị bại lộ hoàn toàn, ừm, chắc dạo này khôngcòn thịnh hành phong cách tiểu thư khuê các nhã nhặn, mà thay vào đó là yêu nữcó hành vi kì quái hoành hành?
Bạch Thiên Trương một tay che nắng, điều tra tình hìnhquân định phía trước, tòa nhà kí túc xá kia của cô hùng vĩ, to lớn sừng sữngtrong ánh mặt trời, tư thế cao ngạo liếc nhìn chúng sinh. Bạch Thiên Trương mỉmcười: nói xem, Ngôn Mạch làm sao có thể phá hủy được cả dãy kí túc xá chứ! Lạinhìn khắp một lượt, không thấy bóng dáng một cọng tóc gáy của Ngôn đại thần.Bạch Thiên Trương yên tâm, thản nhiên vung tay bước tới.
Nhưng rất nhanh, lúc nhìn thấy bóng dáng trong chỗbóng râm kia, bộ dạng xun xoe của cô hóa thành run rẩy, Bạch Thiên Trương gầnnhư đã quay đầu chạy, sau lưng chợt vang đến một giọng nói lạnh lẽo: “ThiênTrương.”
Ngôn Mạch nghiêng người tựa vào tường, giữa hai ngóntay kẹp một điếu thuốc đang cháy dở. Bạch Thiên Trương chột dạ nhìn anh, hìnhnhư anh cả đêm không ngủ, trên cằm đã có chút màu xanh của râu, khuôn mặt tiềutụy, rít một hơi khói, nhìn cô chằm chằm. Haiz, Bạch Thiên Trương nghĩ, cho dùNgôn Mạch sa sút như vậy nhưng vẫn mang một loại gợi cảm suy sụp… Ặc ặc, gợicảm?! Bạch Thiên Trương kịp thời ngăn lại ý nghĩ thấp hèn, sao lúc này lạinghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-truong-nhuc-cot-dau/3211729/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.