Thư đáo dụng thời phươnghận thiếu. (*)
(*) Thư đáo dụng thờiphương hận thiếu: theo mình đoán thì là sách vở đến lúc cần sử dụng thì lạikhông thấy đâu, giống như tình cảnh Bạch Thiên Trương lúc này, lúc cần thiếtthì không nghĩ ra được gì.
Bạch Thiên Trương hốihận, bình thường cô xem bao nhiêu tiểu thuyết, đã từng phân tích rất tỉ mỉ giantình giữa các nam nữ chính, cái gì mà “Ba mươi sáu kế”, “Binh pháp Tôn Tử”, đếnthời khắc mấu chốt sao lại không nhớ được gì cả.
Không sao không sao, côtự an ủi mình, trong tay cô còn có một con át chủ bài. Một khi có Ngôn Mạchtrong tay, cô có thể nam đánh Võ Đang, bắc đá Thiếu Lâm, chấp tất cả kẻ vô địchthiên hạ!
Cố Niên nhấp một ngụm càphê, ánh mắt xa xôi nhìn vào dòng xe cộ qua lại bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt mơmàng thẫn thờ, có một chút gì đó phiền muộn. Bạch Thiên Trương phỉ nhổ, xí, giảvờ sâu lắng ai chả biết, tự dưng không ốm mà rên, làm như Lâm muội muội gặpchuyện rơi lệ, cô tưởng mình đang đóng phim đấy à.
Cố Niên hoài tưởng xong,quay đầu mỉm cười: “Thiên Trương, cô biết không, Ngôn Mạch hồi nhỏ…”
“Dừng lại!” Bạch ThiênTrương uống một ngụm lớn nước trái cây, khoát tay với Cố Niên: “Ừm, tôi biết rõchuyện của hai người, Ngôn Mạch đã kể với tôi rồi. Ha ha, có điều thanh maitrúc mã, hai đứa trẻ vô tư cũng chưa chắc sau này muốn ở bên nhau? Trái lại tôicảm thấy cuối cùng rất có khả năng thanh mai là thanh mai nhà khác, trúc mãcũng là trúc mã nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-truong-nhuc-cot-dau/3211727/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.