Dư San thấy Bạch ThiênTrương dẫn một người đàn ông vào phòng ngủ, hoảng hồn ngã ngồi xuống đống sáchđang chất đầy dưới mặt đất. Bạch Thiên Trương nhanh tay lẹ mắt đỡ cô bạn dậy,mời Ngôn Mạch vẫn đang đứng ở cửa vào. Trái lại Ngôn Mạch rất tự nhiên, vượtqua một đống đồ linh tinh, nhìn ngó xung quanh tìm một chỗ ngồi.
Bạch Thiên Trương vộivàng bảo Ngôn Mạch ngồi xuống ghế của cô, nhìn kĩ lại, ặc… Trên mặt ghế là đồlót cùng với mấy đồ cá nhân của cô. Thiên Trương vô cùng bối rối, dùng tốc độnhư bão lốc vo một đống quần áo ném lên trên, cô lau mồ hôi đang nhễ nhại, cầumong Ngôn Mạch không nhìn thấy, nhìn sang bên cạnh, ở mép giường trên đang cónửa chiếc áo lót rủ xuống, dây đai màu hồng phấn đang đung đưa qua lại ngaytrên đỉnh đầu Ngôn Mạch, rất có nguy cơ rơi xuống tiếp xúc thân mật với tóc củaanh.
Bạch Thiên Trương hoảnghốt, đầu óc trống rỗng, không kịp suy nghĩ, vội vàng kéo tay Ngôn Mạch ra khỏinơi nguy hiểm, đến khi anh đã ngồi xuống ghế, trong lòng bàn tay truyền đếnnhiệt độ ấm áp, cô mới giật mình nhận ra mình đang nắm tay anh, lập tức buôngra như bị điện giật. Ngôn Mạch mỉm cười nhìn cô, Bạch Thiên Trương tự cảm thấyda mặt dày của cô gần đây có xu hướng mỏng đi, hai bên má đã ửng hồng.
Để che giấu sự căng thẳngcủa chính mình, Bạch Thiên Trương rót cho Ngôn Mạch một cốc nước, giải thíchvới anh: “Trong phòng không có cốc dùng một lần, ừm, đây là cốc của em.” NhìnNgôn Mạch cầm chiếc cốc ngẩn người, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-truong-nhuc-cot-dau/3211712/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.