Bạch Thiên Trương tỉnhlại trong ánh trăng mờ, cô nhìn bên ngoài, trời đã hơi tờ mờ sáng, phía trướclà trạm thu phí thành phố H.
Ngôn Mạch nhìn qua kínhchiếu hậu thấy cô đã tỉnh lại thì hỏi: “Lên đây ngồi cạnh anh, lát nữa cần emchỉ đường.”
Bởi vì xe không thể dừnglại, Bạch Thiên Trương rất tự nhiên đưa tay đưa chân, định trèo lên ghế trước.Do vóc người cô nhỏ nhắn nên có thể chui qua được, nhưng cũng khó tránh khỏi vachạm. Một tay Ngôn Mạch nắm tay lái, mắt nhìn thẳng phía trước, một tay địnhvươn tới đỡ Thiên Trương. Cánh tay đưa tới rất tự nhiên đỡ lấy eo Bạch ThiênTrương, cô bị dọa cho hoảng sợ, cảm giác đụng chạm ở phần eo khiến cô khôngkhỏi run rẩy, cố gắng nhanh chóng ổn định tại chỗ ngồi. Lúc này cô mới dùng haibàn tay lạnh buốt xoa lên đôi má nóng bừng, vụng trộm lén nhìn Ngôn Mạch. Vẻmặt đại thần lại rất bình tĩnh, vô cùng bình thản tiếp tục lái xe, giống như sựđụng chạm vừa rồi chẳng qua chỉ là với một khối thịt lợn hun khói…
Bạch Thiên Trương nghĩ,cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Bảo đại thần ăn đậu hũ của cô, chẳng thà bảo anhnhìn vào gương tự ăn đậu hũ của mình còn thực tế hơn. Bạch Thiên Trương an tâmlại, không biết rằng thật tình Ngôn Mạch bề ngoài điềm tĩnh nhưng bên trong cảmxúc đang dâng trào, cảm giác mềm mại nhỏ bé ấy vẫn còn lưu lại trên lòng bàntay anh, anh thật sự chỉ muốn ôm chặt cả người cô vào lòng.
Bạch Thiên Trương vừa chỉđường, vừa quan sát đáy mắt nhàn nhạt bóng mờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-truong-nhuc-cot-dau/3211713/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.