Nhìn,nghe, bắt mạch. Tôi đã thực hiện xong những bước thăm dò và bước đầu xác địnhđược đúng hướng đi, đầu tiên phải dùng sợi dây da lừa dò đếm số vòng ren củachiếc vít nối với Định tâm cầu, tôi phải tẩn mẩn thao tác nửa tiếng đồng hồ mớitháo được nó ra, phía sau vị trí đó là một mắt khóa nhỏ bằng đầu ngón tay sâuhoắm. Tôi tiếp tục dùng mũi kim móc lùa sợi dây da lừa vào sâu bên trong, dòtìm từng vị trí của hệ thống đinh móc bên trong, rồi dùng chiếc hộp tích lực cắtvài lần.
Tấtcả gồm có hai trăm mười sáu chiếc đinh móc cần được cứa đứt từng cái một nên rấtmất thời gian. Tôi phải hi sinh tới hơn hai mươi sợi dây lừa và mất trọn mộtđêm mới mở được chiếc hộp ra. Khi nhìn lên, trời cũng đã rạng sáng, nhưng chúngtôi không một ai cảm thấy mệt mỏi hay buồn ngủ.
Chotới khi nghe thấy âm thanh quen thuộc của những chiếc vòng xích đang chuyển động,tôi mới chắc chắn rằng chiếc hộp đã được mở ra, trong lòng phấn khích vô cùng,bàn tay tôi run lên vì hồi hộp, không biết trong đó rốt cuộc cất giấu thứ gì.
LãoNgũ vỗ vỗ vai tôi, mặt mày rạng rỡ, nói:
-Khá lắm, nhóc con, cuối cùng cũng đã chinh phục được chiếc hộp lì lợm này, coinhư mi cách Thiên giới không còn xa nữa đâu, hãy để cho lão già này được mởmang tầm mắt nhé. Hay đấy, hay đấy!
Tôikhẽ mỉm cười, thấy lòng nhẹ nhõm đi phần nào, đưa tay sờ lên phần nắp hộp. Cảba chúng tôi cùng chụm đầu lại nhìn chăm chăm vào mảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-toa/1930505/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.