Chương trước
Chương sau
Banđầu tôi không định nhận số tiền đó, nhưng nghĩ đến lần anh ta nịnh nọt tôi đểtìm cách thuyết phục ông nội lại khiến tôi tức giận, không thèm nói gì, tôi cầmtiền đi thẳng vào trong phòng ngủ đặt xuống dưới gối. Mãi một lúc sau, ông nộimới dậy, sau khi vệ sinh cá nhân xong, ông ra ăn sáng cùng tôi rồi mới thong thảxách chiếc vali chuẩn bị từ đêm qua để vào trong cốp xe.
Trướclúc lên xe, ông còn quay sang vuốt tóc tôi, ngắm nhìn tôi từ đầu đến chân, ánhmắt ông lộ rõ sự lưu luyến, nhưng ông vẫn chu đáo dặn dò tôi ở nhà cẩn thận, tốtnhất là không nên ra khỏi nhà
Tôiôm chầm lấy ông, nước mắt chực trào ra, không thốt lên được lời nào mà chỉngoan ngoãn gật đầu, chỉ mong ông được bình an, đi sớm về sớm, tôi hứa với ôngsẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi ông trở về. Ông mỉm cười, véo má tôi rồi quay người bướclên xe.
TônNgọc Dương sau khi tạm biệt, liền thắng ga lao xe đi, chiếc xe dần mất hút ởphía cuối đường.
Tôivẫn ngóng theo bóng dáng chiếc xe xa dần, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giáchoang mang khó tả. Tôi biết sự việc lần này không hề đơn giản, thậm chí còn rấtnguy hiểm, không dám chắc đây có phải là lần cuối tôi được gặp ông nội không nữa.
Lamman nghĩ đến đó, tôi giật mình quay ra thầm chửi mình: Mình đúng là đồ ngu ngốc,làm sao có thể có chuyện gì cơ chứ, tài nghệ của ông nội xuất sắc như vậy, nhấtđịnh sẽ không thể có chuyện gì xảy ra được. Mình đúng là bị điên mất rồi, ông nộisẽ sớm quay trở về như những lần trước thôi, rồi ông sẽ lại nấu món thịt khocho tôi ăn, hai ông cháu lại quây quần bên mâm cơm, tất cả, tất cả sẽ lại nhưbình thường.Tôivội lau nước mắt, rồi nắm chặt cặp tỳ hưu đeo trước ngực, thầm cầu nguyện:
-Xin ông trời phù hộ độ trì cho chuyến đi Thẩm Dương lần này của ông nội đượcbình an vô sự, Lan Lan sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi ông.
Trưangày hôm đó, ông nội gọi điện trên chuyến bay đến Thẩm Dương cho tôi thông báomọi sự vẫn bình an. Trong lúc nói chuyện, giọng nói của ông vẫn bình thường,ông đã tới phòng cảnh sát hình sự thuộc Cục Công an tỉnh Liêu Ninh một cách antoàn, và bảo tôi không phải lo lắng nữa. Ông còn dặn dò tôi ở nhà phải ăn ngủđiều độ, ngoan ngoãn trông nhà và đặc biệt là phải cất giữ chiếc hộp gỗ cẩn thận.
Tôitrả lời để ông được yên tâm, rồi hỏi ông đã bắt tay vào công việc chưa. Ông nóicũng chuẩn bị tiến hành rồi, sau này có thể sẽ rất bận không thể thường xuyên gọiđiện về nhà nữa. Nói ngắn gọn vài câu, đầu dây bên kia bỗng tắt ngóm, chỉ còn lạihồi chuông “tút, tút” dài vô tận.
Từlần nói chuyện đó, ông nội không gọi về nhà lần nào. Gần như một tuần lễ trôiqua, tôi bắt đầu thấy nhớ và lo lắng cho ông, trong lòng sốt ruột không yên,linh cảm đã có chuyện không lành xảy ra khiến tôi không thể không gọi điện thoạiđể hỏi thăm sự tình.
Lầnnày thì Tôn Ngọc Dương nghe máy, anh ta nói ông nội đã bắt tay vào công việc,hiện tại không thể liên lạc với bên ngoài, bảo tôi cứ yên tâm. Nghe vậy, tôicàng thêm lo lắng, nhưng chẳng biết hỏi gì thêm đành cầu xin anh ta chăm sócông tôi cẩn thận. Tôn Ngọc Dương ậm ờ vài tiếng rồi cúp điện thoại.
Nhữnglúc rảnh rỗi ở nhà, tôi thường lấy chiếc hộp gỗ ra quan sát và nghiên cứu. Mặcdù khả năng có hạn, nhưng sau khi xem xét kỹ càng, tôi cũng đã nhận ra một vàiđiểm quan trọng.
Thứnhất, chiếc hộp gỗ chính là hộp càn khôn mà ông nội đã từng nói với tôi. Theonhư tên gọi, có tên càn khôn là bởi vì nó thuộc dòng khóa được khảm đồng bộ.
Thứhai, vỏ hộp được làm bằng loại gỗ hồng mộc bình thường, mặc dù trông vẻ bềngoài không có gì đặc biệt thế nhưng bên trong là cả một chiếc hộp bằng kim loạicó kích thước nhỏ hơn, ở giữa là một khoảng trống nhất định. Hộp gỗ và hộp kimloại được gắn chặt với nhau nhờ một chiếc lẫy đồng với hai trăm mười sáu chiếcđinh ngắn, mỗi cặp bản lề trên chiếc lẫy đều gắn ba mươi sáu chiếc đinh đượcphân bố dày đặc như những vì sao trên trời. Nếu như những người không hiểu vềcơ cấu vận hành mà cố tình dùng ngoại lực tác động vào thì chiếc hộp gỗ bênngoài sẽ tự động bị phá vỡ, tạo một lực mạnh lên bản lề, lúc đó bộ máy hoạt độngcủa chiếc hộp kim loại bên trong sẽ tự động khóa lại.
Rốtcuộc bộ máy hoạt động trong chiếc hộp sắt đó là như thế nào thì tôi không rõ.Có thể là dung dịch axit sẽ tự động ăn mòn chiếc hộp kim loại, hoặc có thể là mộtlưỡi dao cực kỳ sắc bén, nhưng kinh khủng nhất là thuốc nổ. Những chiếc hộp kiểunày được chế tạo bởi một thợ cao tay thời Minh, chuyên dùng để cất giữ những vậtvô cùng quan trọng. Bên ngoài dùng một chiếc hộp bằng gỗ bình thường để bọc, vớiý đồ khiến cho những tên mở trộm chủ quan, chỉ khi có một sai sót nhỏ, cũng đủkhiến cho những vật được cất giữ bên trong không còn cơ hội nhìn thấy ánh sángmặt trời. Dĩ nhiên, nếu trong đó chứa thuốc nổ thì người mở khóa chắc chắn cũngkhông giữ được tính mạng của mình.
Phầnnhô lên bằng đồng đỏ phía bên ngoài chính là trục khóa của chiếc hộp càn khônnày, nó có tên khoa học là Định tâm cầu, và cũng là khớp nối đối vị có đường ốcxoắn nối với chiếc hộp bằng kim loại, bên trong nó còn có một lõi khóa mang cấutrúc vô cùng phức tạp, được coi là bước then chốt trong quá trình mở khóa.Không những thế khi không dùng khóa để mở hộp, mà chỉ dựa vào số chu kỳ để xoayvặn thì chỉ cần chệch một chút là lập tức ảnh hưởng đến cả cỗ máy đang hoạt độngbên trong chiếc hộp. Xem ra, với năng lực hiện tại của bản thân, đến thử mở mộtlần tôi cũng không dám mạo hiểm.
khét tiếng vùng Đông Bắc - Hắc Lão Ngũ
Ngàyngày vẫn cứ thế trôi qua, chỉ trong nháy mắt, ông nội đã đi Thẩm Dương gần nửatháng trời, sau cú điện thoại cuối cùng đó, tôi không nhận được bất kỳ tin tứcgì từ Cục Công an tỉnh Liêu Ninh. Trong lòng nóng như lửa đốt, nên tôi không thểkhông gọi điện hỏi han tình hình. Đầu dây bên kia hoặc là không ai nghe máy hoặccó thì sẽ là một người lạ trả lời, hỏi xem có phải là Sở Khinh Lan, rồi bảo tôihãy yên tâm ở nhà đợi, mọi việc vẫn ổn, ông nội sẽ về trong thời gian sớm nhất,rồi lập tức tắt máy. Nghe giọng, tôi có cảm giác người ta cũng không mặn mà gìtrả lời tôi thực lòng.
Tôicũng không phải con ngốc để tin những lời nhảm nhí ấy, chắc chắn là mọi ngườiđang cố tình che giấu tôi việc gì đó. Nhưng cũng không còn cách nào khác, tôikhông thể tự mọc cánh để bay đến nơi đó, chỉ biết ngày ngày âm thầm cầu nguyệncho ông được bình an.
Đếnngày thứ hai mươi, tôi vẫn còn nhớ rõ lúc đó là buổi chiều muộn tầm sáu giờhơn, tôi đang nấu ăn trong bếp thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cóphải ông nội đã về không? Tôi vừa hồi hộp lại vừa vui sướng, trên tay cầm củhành tây đang cắt dở và con dao thái lao thẳng ra sân. Nhưng hóa ra người vừa bấmchuông cửa đang đứng trước mặt tôi không phải ông nội mà lại chính là Tôn NgọcDương.
-Anh Tôn!Tôichào hỏi qua quýt rồi vội vàng ngó ra phía sau anh ta, nhưng tôi chỉ thấy bangười đàn ông khác đứng đó, già có trẻ có, họ đều là những người tôi không hềquen biết. Cách đó không xa, vài ba chiếc xe jeep cỡ lớn màu đen đang đỗ thànhhàng, những chiếc xe này đều mang biển trắng chữ đỏ, đó là xe của cảnh sát vũtrang. Đứng bên cạnh còn có tám chín thanh niên dáng vóc cao to, mặc thường phục,đeo kính đen, hai tay đút túi quần, đứng lặng im chăm chú theo dõi tình hìnhđang diễn ra xung quanh.
-Anh Tôn, ông nội em đâu? - Tôi buông rơi củ hành tây và chiếc dao xuống đất,hai tay níu chặt lấy Tôn Ngọc Dương mà hỏi đầy hoài nghi.
-Ừm… cái này… Lan Lan, chúng ta vào trong rồi hãy nói được không? - Tôn NgọcDương ngắc ngứ đáp, ánh mắt do dự không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, mà chỉ kéotay tôi đi thẳng vào trong nhà.
Quagiọng nói lấp lửng lẫn cử chỉ dè dặt của anh ta, tôi phần nào đã có những dự cảmkhông lành, ông nội chắc chắn gặp chuyện rồi.
-Ông nội em đâu, ông nội em đâu, ông em đang ở đâu rồi, tại sao ông không vềcùng mọi người? Anh hãy nói đi, ông nội em đang ở đâu… - Tôi càng lúc càng thấylo sợ, cứ thế vừa lắc tay Tôn Ngọc Dương vừa hỏi dồn dập, nước mắt chỉ trựctrào ra.
Thấytôi bị kích động, Tôn Ngọc Dương cũng không giữ được bình tĩnh, tay chân lóngngóng vụng về, lắp bắp mãi không nói được một câu:
-Cái này… cái này… Lan Lan…
Tôikhông kìm được bèn khóc òa lên:
-Anh đã giấu ông nội em ở đâu rồi? - Tôi càng lúc càng kích động, gặng hỏi cho đếncùng.
Lầnnày không đợi cho Tôn Ngọc Dương lên tiếng, người đàn ông ở phía sau đã tiếnlên trước, giữ chặt lấy vai tôi và ôn tồn nói:
-Cháu là Sở Khinh Lan đúng không, chúng ta vào trong nhà rồi hãy nói chuyện tiếp,bên ngoài này không tiện lắm.
Ngườiđàn ông này có đôi bàn tay rất rắn chắc, ông ghì chặt lấy vai tôi, chỉ trong chốclát đã khiến tôi đứng im bất động, ngước đôi mắt nhòa lệ lên nhìn ông. Ngườiđàn ông này chừng hơn năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, bề ngoài nom có vẻ dữ dằnnhưng giọng nói lại hết sức ân cần và nhẹ nhàng, nghe rất giống giọng ông nội,nên đột nhiên đem lại cho tôi một cảm giác an tâm và tin tưởng.
Cảmthấy vừa rồi mình đã quá mất bình tĩnh, nên khi định thần lại tôi bèn mời mọingười đi vào trong phòng khách. Sau khi chờ họ yên vị, tôi đứng trước mặt TônNgọc Dương, nhìn thẳng vào mắt anh ta đợi một lời giải thích. Tôn Ngọc Dương vẫnkhông dám nhìn thẳng vào mắt tôi, đành hướng mắt sang phía người đàn ông trungniên lúc nãy, như chờ đợi chỉ thị từ người này.
Ngườiđàn ông đó đứng dậy, bước tới phía tôi, mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói:
-Lan Lan, chú tự giới thiệu, chú họ Tư, tên đầy đủ là Tư Mã Cường, Trưởng phòngcảnh sát điều tra thuộc Cục Công an tỉnh Liêu Ninh. Còn đây là… - Nói rồi ôngchỉ tay sang người đàn ông tóc đã bạc tầm hơn sáu mươi tuổi, - Bác này là LaHoán Văn, Viện trưởng Viện bảo tàng Cố Cung tại Thẩm Dương. - Còn đây là ngườichịu trách nhiệm vấn đề an ninh quốc gia khu Đông Bắc, tên là Trần Đường.
Cảhai người vừa được giới thiệu đều gật đầu chào lại tôi, trên mặt lộ rõ sự căngthẳng.
Mộtngười là trưởng phòng cảnh sát điều tra, một người là Viện trưởng Viện bảo tàngCố Cung tại Thẩm Dương, một người là chịu trách nhiệm vấn đề an ninh quốc giakhu Đông Bắc, nghe chức danh của họ tôi cũng không hiểu lắm, nhưng cũng có thểđoán được họ đều là những người có quyền có chức. Họ cùng lúc đến nhà tôi, khiếntôi có cảm giác vừa lo lắng vừa tò mò. Chắc chắn có liên quan đến chuyện củaông nội tôi, nhưng ông nội tôi… giờ ra sao rồi?
Tôiliền quay sang hỏi chú Tư Mã Cường:
-Chú Tư, ông nội cháu đâu, tại sao không về cùng với mọi người?
Nghethấy câu hỏi của tôi, bọn họ đều quay sang nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ khác thường.Chú Tư Mã Cường lên tiếng:
-Lan Lan, cháu hãy bình tĩnh lại, nghe chú giải thích đã.
Vìhọ đều là những người có chức vụ nên tôi không dám có thái độ vô lễ, đành miễncưỡng ngồi xuống nghe chú Tư kể lại sự tình…
Haitháng rưỡi trước, Cố Cung Thẩm Dương sau mười năm hoạt động đã được Cục Khảo cổhọc Quốc gia và Ủy ban nhân dân tỉnh Liêu Ninh phê chuẩn và cấp phép tu sửatrong thời gian một tháng. Quy mô tu sửa lần này rất lớn, vì hầu như tất cả mọingóc ngách từ nhỏ nhất cũng được trùng tu làm mới, trong đó không thể không nóiđến công trình chủ thể là điện Sùng Chính.
ĐiệnSùng Chính còn có tên cũ là Kim Loan điện, là phần kiến trúc quan trọng nhất củaCố Cung. Do điện làm hoàn toàn bằng gỗ, người xưa không sử dụng đinh để ghépcác khuôn gỗ lại với nhau mà tất cả đều dùng bằng mộng gỗ, vậy nên khi trùng tucần phải dùng những chuyên gia hết sức khéo léo và tỉ mỉ, mà nhất định phải lànhững thợ thực sự có tay nghề mới có thể làm được. Cho nên từ khi nước Cộng hòaNhân dân Trung Hoa thành lập đến nay, Cố Cung mới chỉ được tu sửa một lần. Tínhtừ lần tu sửa đó đến nay cũng đã hơn chục năm, qua thời gian, mưa nắng đã làmcho điện bị hư hại nhiều.
Quanghiên cứu, Viện bảo tàng Cố Cung đã tuyển được một đội ngũ những người thợ mộcthực sự xuất sắc đến từ khắp cả nước, dưới sự làm việc nghiêm túc của họ, mộtphần của Cố Cung đã được tu sửa.
Saukhi hoàn thiện phần kết cấu bên ngoài, người ta mới tiến hành tu sửa đến phầnbên trong. Bao gồm cả lớp sàn gỗ phía dưới ngai vàng, đó là một khu vực hìnhvuông được ghép từ tám miếng gỗ bách có hơn hai trăm năm tuổi. Phần chính giữađể lại một khoảng trống, khảm thay vào đó là một chiếc bục màu vàng, ngai vàngcủa hoàng đế được đặt ở phía trên chiếc bục này. Tám miếng gỗ bách đều có độdài một mét rưỡi, dày nửa mét, sau khi được ghép lại với nhau phải dùng loạisơn thượng hạng màu vàng sơn kỹ lên bề mặt. Trên mỗi miếng gỗ đều được khắc mộtcon rồng đang uốn lượn rất tinh tế, đầu rồng được khắc nổi so với bề mặt gỗ, từbốn phương tám hướng chầu về phía ngai vàng. Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng,mặt hướng về phía Nam, lưng dựa vào hướng Bắc, với dụng ý bao quát cả thiên hạ,đúng theo câu “Bát long củng vệ, Chân long trị thiên”.
Trongquá trình trùng tu, một chuyên gia sau khi nghiên cứu đã nói rằng, chiếc bục bằnggỗ bách này khi bước lên có phần hơi bị lún xuống, có thể là do phần gỗ bêntrong đã bị mục, giờ nên tách chúng ra để xử lí phần bị mục rồi ghép lại nhưcũ. Dựa vào những hình ảnh được ghi chép lại trong văn tự, những thợ mộc đãtách từng mảnh gỗ bách ra, cho đến mảnh gỗ cuối cùng là chiếc bệ màu vàng kim ởchính giữa. Do cũng đã quá lâu, nên cả những khe xung quanh đều bị bụi phủ đầy,vì vậy mọi người quyết định gỡ cả chiếc bệ ra để tiện lau chùi. Nhưng không aingờ được, sau khi dỡ được chiếc bệ đó ra, bên dưới bệ để lộ ra một bề mặt đượcđúc bằng kim loại, trông nó không hề ăn nhập với kiến trúc hoàn toàn bằng gỗ củangai vàng.
Điềuđáng ngạc nhiên hơn cả là, trên bề mặt kim loại còn khắc một đôi rồng đang quấnquýt vờn nhau, kỹ thuật điêu khắc tinh xảo đã khiến chúng trở nên vô cùng sốngđộng và có hồn lạ thường. Mỗi con rồng đều nhô đầu lên khỏi bề mặt chừng vàiphân, đối mặt với nhau, miệng rồng há rộng để lộ những chiếc răng nanh hung dữ,ở chính giữa hai đầu rồng là một viên ngọc trân châu rất lớn màu xanh biếc.Quan sát tổng thể, thì đây chính là bức tranh Lưỡng long tranh ngọc vô cùngsinh động.
Nhữngchuyên gia trùng tu Cố Cung chứng kiến cảnh tượng đó đều thấy rất kì lạ, họkhông ngờ dưới ngai vàng lại cất giữ một bảo bối như vậy, nên lập tức cho mờinhững chuyên gia khảo cổ học đến để nghiên cứu.
Cácchuyên gia khảo cổ sau khi nghiên cứu đã kết luận, tấm khắc đôi rồng vờn ngọctrân châu này có ít nhất hai trăm năm lịch sử, được đúc bằng thép không gỉ, kỹthuật đúc hết sức tinh xảo, cho thấy sự phát triển vượt bậc trong nghề đúc thờibấy giờ, nó có ý nghĩa nghiên cứu vượt thời gian.
Điềuthực sự khiến cho họ sửng sốt là khi tiến hành nghiên cứu sâu hơn, họ mới pháthiện ra, có một khoảng trống rất rộng bên dưới tấm kim loại đó, diện tích thựccủa nó không thể đo được. Các chuyên gia nhận định, đây có thể là một phòng chứakho báu bí mật và tấm kim loại đúc đôi rồng vờn ngọc trân châu này chính là mộttrong những cánh cửa thông xuống dưới, nên cử người xuống đó khai quật vànghiên cứu.
Thếnhưng, khi đoàn khảo cổ tới, họ không thể nào mở được tấm kim loại đó lên dù đãthử rất nhiều cách khác nhau. Sau đó, họ mới phát hiện ra rằng, thì ra cả lớp sànbên dưới của điện Sùng Chính đều được đúc từ khối kim loại trên, và cũng có thểlà chạy khắp cả Cố Cung. Tấm kim loại khắc đôi rồng vờn ngọc trân châu này thựcra chỉ là một góc rất nhỏ được hiển lộ.
Đoànkhảo cổ đã mất rất nhiều thời gian để mở tấm kim loại được coi là cánh cửa dẫnxuống phía dưới nhưng tất cả đều vô ích, nó vẫn nằm im lìm không hề xê dịch.Mọingười đều tỏ ra rất hào hứng, cảm thấy lần trùng tu này nhất định sẽ thu đượcnhiều kết quả. Thế nhưng, một điều hết sức kì quái đã xảy ra, những chuyên giakhảo cổ tham gia vào việc khai quật đều lần lượt gặp tai nạn và tử vong mộtcách bí ẩn.
Trườnghợp đầu tiên xảy ra khi việc khai quật được tiến hành đến ngày thứ năm. Vào buổitối hôm đó, một chuyên gia đang lái xe về nhà thì gặp tai nạn, xe bị nạn là chiếcxe bốn chỗ Elantra của Hyundai, bị một chiếc xe tải chạy ẩu tông vào từ phíasau, văng lên vỉa hè. Chiếc xe hầu như không bị hư hỏng nhiều, nhưng người láithì chết ngay tại chỗ, còn kẻ gây tai nạn đã bỏ trốn.
Quađiều tra của cảnh sát giao thông, trên mặt đường không hề có dấu vết phanh xe,điều này có thể cho thấy chiếc xe tải đã cố ý đâm thẳng vào xe đằng trước. Dựavào manh mối là biển số chiếc xe tải để lại hiện trường, điều tra ra đó là chiếcxe của mỏ than đã bị ăn cắp đêm hôm trước, cơ quan công an cũng đã lập hồ sơ vụán để điều tra.
Hồsơ vụ án được chuyển từ bên cảnh sát giao thông sang cơ quan công an điều tra,thế nhưng vẫn chưa tìm ra manh mối nào. Cho đến nay, những nhà khảo cổ tham giavào quá trình khai quật đã chết gần hết, người bị trúng độc, người bị mất tích,người thì bị bắn, họ đều chết bất thường và có một điểm chung là không tìm thấyhung thủ.
Sựviệc này xảy ra khiến cho Cục Công an tỉnh Liêu Ninh và ban quản lí viện bảotàng hết sức quan tâm và lo lắng, thông qua tin tức điều tra của bên công an,các vụ án chỉ có một điểm chung duy nhất là nạn nhân đều là những người thamgia vào công việc tu sửa Cố Cung, đặc biệt là quá trình khai quật nghiên cứu tấmsàn kim loại có khắc đôi rồng vờn ngọc trân châu. Dường như có một thế lực vôhình nào đó đang cố ngăn cản công việc khai quật.
Dođây là một việc hệ trọng, có liên quan trực tiếp đến bảo vật mà cả quốc gia giữgìn, nên cả văn phòng an ninh quốc gia cũng tiến hành điều tra.
Làmột cán bộ thuộc phòng cảnh sát hình sự, Tôn Ngọc Dương dĩ nhiên cũng tham giađiều tra. Sau khi nghiên cứu kĩ về tấm kim loại khắc đôi rồng, bản thân là mộtngười kế thừa Nam phái Võ giải nên anh ta cũng rất muốn thử sức mình. Thế nhưngloay hoay với rất nhiều phương pháp khác nhau, Tôn Ngọc Dương vẫn không làmnhúc nhích nó. Trong lúc mọi việc đang đi vào ngõ cụt, anh ta đã nghĩ đến ông nộitôi, bèn báo cáo cấp trên xin đến tìm ông nhờ ra tay giúp đỡ.
Phòngcảnh sát hình sự lẫn ban quản lí viện bảo tàng sau khi nghe báo cáo đều cho rằng,những người mở khóa nổi danh trong thiên hạ rất có thể sẽ mở được những chiếckhóa cổ quái này thì vô cùng hào hứng. Vì vậy, Tôn Ngọc Dương đã được cử đếnTrường Xuân thuyết phục ông nội chịu xuất đầu lộ diện. Đẻ tránh việc nhữngthông tin mật này sẽ bị lộ ra ngoài, nên chỉ có những vị lãnh đạo cấp cao mớiđược biết.
Ngàyhôm đó, Tôn Ngọc Dương mặc thường phục, lái xe biển dân sự, từ Thẩm Dương đếnTrường Xuân tìm ông nội. Sau khi nghe Tôn Ngọc Dương nói rõ đầu đuôi, ông tôiđã nghĩ ngợi rất lâu mới nhớ ra đã có lần được nghe một vị tiền bối nhắc đếnchiếc khóa này. Đây là một dạng khóa tường, được chế tạo từ thời Nam Tống, do kếtcấu vô cùng phức tạp và khó mở nên hay được dùng để cất giữ báu vật. Thông thườngnó được thiết kế ở trên tường, nhưng cũng có thể đặt ở dưới mặt đất. Ông nội thựcra cũng mới chỉ được nghe tên chứ chưa thực sự được nhìn thấy. Thế nhưng CốCung được xây từ thời Hậu Kim, vậy thì người Mãn làm thế nào mà tìm được ngườichế tạo ra chiếc khóa cổ này để đặt tại điện Sùng Chính? Thế nhưng chắc chắn mộtđiều, vật được cất giữ bên dưới chắc chắn là thứ không hề tầm thường.
Ôngnội khi nghe Tôn Ngọc Dương mời đến Cố Cung giúp mở khóa đã từ chối bởi vì chorằng bản thân đã sống ẩn quá lâu rồi, nên giờ không còn muốn dính dáng đến giớigiang hồ, đặc biệt là những việc liên quan đến bí mật quốc gia. Thêm nữa, nhữngngười tham gia khảo cổ đều có chung một kết cục là những cái chết bất thường,điều đó có nghĩa là đang có một thế lực nào đó vô cùng đáng sợ đứng đằng sau,mà ông còn muốn hưởng tuổi già thêm vài năm nữa.
TônNgọc Dương lúc đó cũng đã nghĩ, nếu như có thể nhờ ông nội giải quyết được nhữngsự vụ mờ ám trong thời gian này, bản thân anh ta cũng coi như lập công, tươnglai sẽ rộng mở hơn. Cho nên, anh ta đã quyết định dùng đến miếng ngọc tỳ hưu đểông nội chịu giúp, thế nhưng, bản thân lại là trưởng môn của Nam phái, làm nhưvậy có phải sẽ bị coi thường không? May mắn thay, lúc đó lại có tôi xuất hiện,nên anh ta đã gián tiếp qua tôi tặng vật tín của trưởng môn Nam phái cho ông nội,hi vọng sẽ khiến ông nội động lòng mà ra tay lần này.
Tâmnguyện hợp nhất Nam phái và Bắc phái của ông nội vậy là được toại nguyện, chonên ông nội đã đồng ý với Tôn Ngọc Dương. Nhưng ông cũng ý thức được mối nguyhiểm thực sự trong chuyến đi Thẩm Dương lần này, thậm chí là có thể bỏ mạng,cho nên ông mới truyền lại ngôi vị trưởng môn cho tôi trước khi đi, coi nhưngôi trưởng môn không bị thất vị dưới quyền ông.p>
Nghechú Tư Mã Cương nói đến đây, tôi cảm thấy mất mát đau thương vô hạn. Nhớ lại cảnhông nội chào tôi lúc trước khi lên xe vào buổi sáng hôm ấy, đó chính là lúc ôngphải thực hiện một quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời, ông đã ngoái lại ngắmnhìn tôi rất lâu với tình thương yêu vô bờ bến.
Quaylại buổi trưa hôm đó, sau khi đến văn phòng Cục Công an tỉnh Liêu Ninh, ông nộitôi đã được Trưởng phòng Tư, Viện trưởng La và Trần Đường tiếp đón trọng thể.Sau khi báo cáo lại sự việc hết sức kỳ quặc trong thời gian qua, bàn xong một sốcông việc khác, họ thực lòng mong muốn ông nội có thể mở được chiếc khóa đôi rồngvờn ngọc trân châu kia.
Trưởngphòng Tư còn nói:
-Việc này cho dù có thành công hay không, chúng tôi đều đền đáp xứng đáng. NgheTôn Ngọc Dương nói, Sở thúc còn có một cô cháu gái cũng tài năng không kém nênchúng tôi sẽ thu xếp để cháu được tuyển thẳng vào công tác tại phòng cảnh sát.Ôngnội đã nghĩ tới tương lai của tôi nên mới đồng ý, ông còn vui vẻ nói thêm:
-Lan Lan mà làm cảnh sát là có thể rũ bỏ cái tiếng dân ăn trộm, như vậy gia đìnhtôi thật có phúc, được tổ tiên phù hộ độ trì.
Sángngày hôm sau, ông nội đã đi cùng họ đến điện Sùng Chính, sau khi nhìn thấy chiếcbục khóa đôi rồng vờn ngọc trân châu, ông nội đã đi quanh nó nhiều vòng, nhìnthật kỹ, quỳ xuống bên cạnh và chăm chú quan sát. Sau cùng mới quyết định bắttay vào mở thử, thế nhưng những kĩ thuật của Kiện môn không thể để người ngoàinhìn thấy vì vậy ông có yêu cầu không cho bất cứ ai đi vào trong điện. Không nhữngthế ông còn yêu cầu chuẩn bị thêm những vật dụng như cồn, bông, gạc, băng vải.Mọi người đều rất tò mò về những thứ ông nội yêu cầu, nhưng vẫn đáp ứng đầy đủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.