Thấytôi có vẻ thích thú ngắm nghía vưu vật trên, Tôn Ngọc Dương liền giảng giảithêm:
-Em đừng coi thường linh vật bé nhỏ này, nó chính là bảo bối gia truyền của dònghọ anh đấy, đây cũng chính là linh vật mà cụ tổ Tôn Diệu Điền từthời nhà inhđã luôn đem theo bên người. Nó được làm từ ba loại ngọc vớimàu sắc khác nhau,nhưng được ghép tinh vi đến độ không thể nhìn thấy khe ghép bằng mắt thường.Khi ấn nhẹ vào hai chiếc nanh, từ bụng của con tỳhưu sẽ bật ra mùi hương dịunhẹ khắp cơ thể, ngoài ra mùi hương đó còn có tác dụng phòng và trị bệnh…
TônNgọc Dương cứ thế miên manmột tràng về con vật kỳ lạ này, khiến tôi càng lúccàng mông lung, nhưngthực tình hình dạng của con tỳ hưu này khiến tôi vô cùngthích thú, vânvê nó một hồi, tôi liền vòng sợi dây đeo nó vào cổ.
Conngười tôi suy nghĩ đơn giản thế nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. ặc dù tôivàTôn Ngọc Dương đã nhận nhau làm anh em, thế nhưng việc anh ấy tặng tôi một mónquà quý giá như vậy trong lần đầu gặp mặt, chắc chắn cũng là cólí do riêng, cóthể là anh muốn nhờ tôi khuyên ông nội giúp anh mở chiếckhóa mà theo như lờianh là bí mật quốc gia không thể nói ra kia. Tôi vốn không biết vòng vo, nên liềnnghiêm nghị nhìn thẳng và hỏi anh có phảivì chuyện này không?
TônNgọc Dương liền cười lớn, rồi thật thà thú nhận với tôi:
-Lan Lan à, nếu như em giúp được anh việc này thì anh nhất định sẽ hậu tạ.
Tôicũng lắc đầu thành thật với anh:
-Không cần anh phải hậu tạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-toa/125549/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.