Chương trước
Chương sau
Những ngày nay mưa giông không ngừng, hoàng thành tưởng chừng như là to lớn nguy nga nhất trên thế gian, vậy mà vẫn phải đầu hàng trước sự bao la của trời cao, chấp nhận bị từng màng mây đen khổng lồ nuốt chửng, khắp nơi âm u mù mịt.

Vũ Hoa đài ngày thường tấp nập đông đúc, bây giờ vắng tanh cũng dễ hiểu, trời mưa thế này chẳng ai có tâm trạng bước ra khỏi cửa chứ nói gì tới cúng Phật, lạy thần thờ thánh đều là có mục đích riêng cả, có thật tâm hay không đều là nhờ cơn mưa này mới thấy rõ được.

Trong chính điện Vũ Hoa đài, ánh đèn vàng đỏ đặt trưng của nơi thờ cúng làm tâm người ta mang máng nặng nề khó giải thích, có lẽ do đứng trước đức Phật, người mang tâm tạp niệm tự khắc sẽ chột dạ bất an.

Bên ngoài vẫn là trận mưa âm ỉ kéo dài hơn nửa canh giờ chưa dứt, tuy bây giờ không còn sớm nữa nhưng Tào Thượng cung không hề nôn nóng chút nào, ngược lại còn tỏ ra thong dong, cẩn thận ghim ba nén nhang trầm vào lư đồng, quỳ xuống chấp tay cầu khấn rồi khấu đầu ba cái.

"Mưa gió như vậy Tào Thượng cung vẫn lặn lội đi thắp hương bái phật, bà thật có lòng..."

Giọng nữ văng vẳng đằng sau làm Tào Thượng cung có chút giật mình, bà quay người lại, càng sửng sốt hơn đó cũng là người mà bà ta không muốn gặp nhất hiện giờ.

"Anh Lương Viện?"

Chắc là do trực giác của bản thân quá nhạy, hoặc do bấy lâu nay luôn mặc định rằng những kẻ sau khi làm chuyện xấu xong thường dễ chột dạ, thường xuyên đi lạy thần để trút bỏ gánh nặng trong lòng, thế nên từ sáng sớm, nàng đã bất chấp mưa gió cùng những lời khuyên ngăn đến gãy lưỡi của An Ly.

Không cứng đầu thì không phải Anh Thiện Lâm, làm gì có ai cản nổi nàng.

Và đúng với dự tính, họ Tào quả nhiên sẽ tới đến đây làm ra vẻ đạo đức mà cúng Phật đáng buồn nôn.

Tào thị dường như còn để trong lòng chuyện Thiện Lâm nghe lén bà ta và Mục Tuyết nói chuyện ở dã sơn lần trước, thế nên vừa nhìn thấy nàng, con ngươi bà ta vụt qua một tia chấn kinh, thứ cảm xúc chưa bao giờ bà ta dành cho bất kỳ người trên kẻ dưới nào.

Dù chỉ thoáng qua nhưng việc thấy được sự kinh sợ lẫn bất an của con người kia, không hiểu sao Thiện Lâm lại thấy có gì đó rất khống thoái.

"Thượng cung đại nhân những ngày này hẳn là ngủ không an giấc nhỉ? Cầu thần khấn thánh đúng là làm tâm người ta dễ chịu thanh thản hơn sau bao nhiêu sầu lo bất an..."

Tào Thượng cung ở trong cung có thể nói là kinh nghiệm lỗi lạc, chút giật mình kia chỉ là một khoảnh khắc nhỏ xẹt qua, không một mấy nhịp sau đó đã quay về dáng vẻ điềm tĩnh không dao động như cũ, đây mới đúng là Tào Thị Hương mà Thiện Lâm lẫn người trong cung luôn quen thuộc.

Bà ta theo lệ cúi nhẹ người chào nàng, không quên dõng dạc đáp:

"Chúng nô tỳ ngủ ngon hay không không hề quan trọng, giúp cho các vị lệnh bà khang trẫm vô ưu mới là nhiệm vụ chúng tôi nên làm, đây là dịp giao mùa, khí tiết thất thường cùng với khẩu vị thay đổi đúng là dễ làm các chủ tử sinh bực, ngủ không ngon giấc là chuyện thường tình, nô tỳ từ sớm đã căn dặn các ty các bộ rằng thức ăn, xiêm y, vật dùng toàn bộ được thay mới để các lệnh bà dễ dàng thích ứng, ăn ngủ dễ chịu hơn..."

Vì tin đồn ma quỷ trong cung mà rất nhiều người không thể ngủ ngon được, rõ ràng bà hiểu được Thiện Lâm đang ám chỉ gì, vậy mà vẫn an nhiên mà bắt sang vấn đề khác không hề có chút gượng gạo nào.

"Còn nói tới chăm chỉ cúng thần, đừng nói so với các lệnh bà khác, trước mắt về sự thành tâm hướng phật nô tỳ đã không thể bằng được Anh Lương Viện người, thân tiểu chủ cao quý cũng không ngại mưa giông mà lặn lội tới Vũ Hoa đài trước bất kỳ ai..."

Bất ngờ bị đối phương chĩa mũi dùi về phía mình, Thiện Lâm có chút dao động không biết nói gì, mặc cho họ Tào tiếp tục luyên thuyên:

"Nói đi cũng phải nói lại, tiểu chủ có hồng phúc tề thiên, được thần linh che chở nên đại nạn gì cũng hoá hiểm thành lành, thường xuyên đi khấn phật tạ ơn trời đất là điều dễ hiểu, các nô tỳ luôn muốn noi theo tiểu chủ, thành tâm hướng Phật, cầu khấn trời cao ban cho mình chút ơn phước nhỏ nhoi cho những ngày tháng về sau..."

Lời nói tuy nghe qua ước ao cảm thán, vậy mà Thiện Lâm nhận ra vô cùng rõ ràng là thị muốn châm biếm mình, nàng cười khẩy:

"Không cần phải bóng gió vòng vo như thế, bà gặp tôi ở đây, hẳn phải hiểu rõ lý do rồi chứ?"

Mưa bên ngoài không hề có điểm dừng, thỉnh thoảng còn vụt lên vài tiếng sấm, trời quang đen kịt dù đang giữa giờ ngọ...

"Hậu cung âm khí đúng là mạnh, hết người này tới người khác vong mạng, đến tỳ nữ đã được xuất cung hồi hương rồi cũng không thoát được ma trướng..."

Dừng một chút, Thiện Lâm cố tình lia mắt tới nét mặt nhợt nhạt của nữ phụ nhân kia mà tiếp tục:

"...Ví như có một người mới cách đây không lâu còn cùng mình nói chuyện hàn huyên, bây giờ đã không còn mạng gặp lại, tâm sự trong lòng một số người chắc là đã trút đi không ít..."

Tào Thượng cung khựng lại, bà nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy mang mác tí đượm buồn, thay vì tiếp lời nàng, bà quay người hướng về tượng phật trên cao chấp tay lại, lẩm bẩm một hồi kinh siêu độ.

Việc của Mục Tuyết... bà chỉ vừa nghe ngóng được mới ban nãy thôi...

Lặng người nhìn tượng Phật vàng óng ánh với tư thế uy nghi trên đài sen, Tào Thượng cung chấp tay niệm "A di đà phật...", rầu rĩ lắc đầu:

"Sống chết có số, hoạ phúc khó lường, không ai biết trước được sự đời cả..."

Thiện Lâm cũng đưa mắt đi theo hướng mà bà ta nhìn, thầm nghĩ không biết đây là loại người gì, đứng trước Phật tổ mà cũng có thể làm ra bộ dạng giả tạo đấy...

"Sự đời quả thật khó lường, nhưng sự thật trước mắt là tai nạn hay nhân hoạ, người càng chột dạ càng hiểu rõ nhất..."

Thả tay xuống, Tào Thượng cung đối mặt với Thiện Lâm, tia dò xét ánh lên trong mắt:

"Tiểu chủ nghĩ tôi giết người diệt khẩu sao?"

Nhang khói mù mịt làm họ Tào sặc nhẹ, bà ta có vẻ không muốn mình ho vào Thiện Lâm nên vội che miệng xoay đi, lúc ổn định hơn mới nói:

"Kỳ thực đúng là tôi không hề muốn thấy một số người đi lại trong cung làm gai mắt mình, trăm phương ngàn kế cũng từng bày ra, nhưng để tới mức đem mạng người ra giết hại thì..."

"Thì bà không dám sao?" Thiện Lâm cắt lời:

"Ngô gia còn bị bà đưa vào cảnh diệt tộc, một tỳ nữ thôi, có gì không thể chứ?"

Ho xong một trận làm Tào Thượng cung trông tiều tụy đi không ít, hai mắt bà đỏ hoe, không nói gì hay làm gì hết, chỉ bất động một chỗ.

Dường như đối phương muốn dùng sự căm lặng để đưa ra lời thách thức, đôi mắt sừng sững không cảm xúc ghim chặt mình Thiện Lâm nổi gai ốc, mãi lúc lâu sau bà mới cười:

"Quả nhiên người đã nghe lén chúng tôi nói chuyện..."

Bà ta cười một cách rất ma mãnh, vốn là người trực tiếp giáo huấn cung quy cho nhóm Tài nữ nhập cung khi trước, trong ký ức của Thiện Lâm, bà ta nghiêm khắc, lạnh lùng, nhẫn nhịn chứ không hoàn toàn tỏ ra sợ sệt trước bất kỳ ai, kể cả mấy ả tiểu thư chanh chua như Phương Chỉ Lôi hay Tần Như Huệ cũng bị bà dễ dàng kiểm soát, dù bây giờ Thiện Lâm là phi tần rồi nhưng cứ hễ đứng đối diện với người từng quản thúc mình, theo bản năng nàng có chút e dè.

Thả lỏng cơ thể đang căng chặt ra, Thiện Lâm cố tìm chút dũng khí nào đó trong người để đối mặt với mọi điều có thể sắp xảy ra...

Tất nhiên họ Tào đâu thể ăn thịt được nàng, bà ta chỉ vuốt vuốt lồng ngực, nói:

"Nhưng tiểu chủ người đề tôi quá rồi, huống hồ Ngô tộc âm mưu phản quốc, chu di cả nhà là đúng người đúng tội, Thị Hương tự nhủ với lòng không làm gì sai cả..."

Bà ta càng chối bỏ càng làm Thiện Lâm thấy nực cười, nàng cong môi:

"Mục Tuyết kia chết không đối chứng, tất cả đâu vào đấy đúng như ý bà muốn, miệng là của bà, bà muốn biện bạch thế nào làm sao mà tôi quản được chứ?"

Nàng không để bà ta kịp đáp, lập tức bồi thêm một tràng:

"Mục Tuyết vừa gặp bà xong, vừa xuất cung là bỏ mạng, lý do đơn giản nhất là Thượng Cung đại nhân đây bị bà ta biết được mình đối với Ngô phản thần có tâm tư yêu hận, biết được bà vu khống đặt điều, chỉ cần ta bẩm báo từ đầu tới đuôi chuyện này lên cho bệ hạ, bà sẽ không tránh khỏi sự nghi ngờ của bệ hạ đâu..."

"Haha..." Họ Tào bất giác phì cười như thể vừa nghe qua chuyện tiếu lâm của đứa trẻ con.

"Xem ra tiểu chủ rất có hứng thú với các biến sự tiền triều, cũng tốt, tìm tòi đọc lại các công bút sử thư là điều nên làm, có điều đọc nhiều nghe nhiều chưa chắc hiểu hết tường tận, phải đích thân trải qua mới thấu..."

Thu lại vị cười nhếch mép, Tào thị tiến lại gần Thiện Lâm, bước chân chậm rãi mà lại mang theo khí thế vô cùng lớn lấn át hết mọi thứ, biểu tình nghiêm trang bao bọc lên sự giận dữ tận sâu bên trong:

"Người nghĩ rằng ta vì yêu sinh hận với Ngô phản thần, còn tham lam ngồi vị Thượng Cung nên tính kế trả thù, dựng chuyện vu khống Ngô gia rồi trừ khử hết đối thủ tranh vị, đúng không?"

Ở vách bên trái điện có một tấm biển lớn hình thái cực đen trắng, bề ngang lẫn dọc khá lớn, bà ta chỉ tay vào đó, nói:

"Người có biết vì sao hình thái cực lại có hai màu trắng và đen đối lập cả bên ngoài lẫn bên trong hay không? Đơn cử là đối với người và việc, chuyện gì cũng có hai mặt cả, nhìn thấy bên ngoài là trắng, nhưng bên trong lại là đen, ngược lại có mặt bên ngoài là đen, ở trong lại là trắng, tương tự như sự đời, không phải ai cũng đủ tỉnh táo để nhìn thấu cả hai mặt từ trong lẫn ngoài."

Thu tay về, giọng nói Tào Thượng Cung bắt đầu vang hơn, nghe như đang giáo huấn:

"Ví dụ điển hình nhất là iện giờ đây, tiểu chủ người đầu đuôi chưa rõ, vì một hai câu nói nghe lén được từ Mục thị rồi nghĩ là tôi kẻ xấu xa đê hèn, nó chỉ thể hiện rõ người còn quá non nớt khi nhìn đời..."

Thấy nàng không im bặt, bà ta thở ra một làn hơi nặng nề, cất bước đi một vòng quanh điện thờ, miệng liếng thoắng:

"Sau chuyện của Ngô Hiền phi, bệ hạ luôn nhạy cảm với bất kỳ thứ gì xung quanh, nếu thánh thượng mà biết được mối liên hệ giữa ta và Mục Tuyết cùng cớ sự của Ngô gia ngày xưa, người có nổi lòng nghi ngờ là việc chắc chắn..."

Vừa dứt câu, gương mặt lạnh tanh của bà ta liền đăm đăm về phía nàng,:

"Nhưng vậy thì sao chứ?"

Cái nét mặt đó làm Thiện Lâm chấn kinh, mới khắc trước còn tự tin nghĩ mình nắm thóp được bà ta rồi, không ngờ là đối phương dửng dưng đắc ý làm nàng không kịp trở tay...

"Vẫn là câu đó, Tào Thị Hương tự nghĩ mình không làm bất kỳ việc gì thổ thẹn với giang sơn Vạn Thành này, Ngô gia phản quốc là đáng chết, vạch tội bọn họ không phải chỉ dựa vào mỗi tôi mà còn là lời chỉ chứng của trên dưới nhiều đại thần ở tiền triều, cuối cùng người định tội là tiên hoàng chứ không phải tôi, còn Mục Tuyết, thị đi lên núi cao bị té ngựa, là tai nạn rành rành, dù người có bẩm trình lên thánh thượng đi nữa, bệ hạ nghi ngờ thì cứ nghi ngờ thôi, căn bản cuộc nói chuyện giữa tôi và Mục Tuyết lần đó chẳng thể chứng minh điều gì hết..."

Một vài câu nói đơn giản mà đánh tan toàn bộ nhuệ khí của Anh Thiện Lâm, nàng chết lặng chôn chân một chỗ, thầm cắn răng không phục nhưng không thể không thừa nhận rằng...

...Bà ta nói đúng!!!

Chính ra cuộc nói chuyện ở dã sơn mà nàng nghe lén được từ đầu tới cuối chỉ có Mục Tuyết mồm miệng cay độc châm biếm Tào Thượng cung, điểm gây chú ý duy nhất là việc Tào thị từng bị Ngô phản thần phụ tình, những điều còn lại chẳng có gì đáng để hiềm nghi hết.

Cứ cho là thế, nhưng mà nàng dám khẳng định... bà ta đang che giấu gì đó, bằng không vì sao lại có thần sắc bất an khi đối mặt với Mục Tuyết? Cả cái chết đáng ngờ của Mục Tuyết nữa, ngoài họ Tào, Thiện Lâm không thể nào biết đến thêm bất kỳ ai có khả năng sẽ lấy mạng Mục Tuyết nữa, nàng dám chắc chính bà ta là kẻ giết họ Mục để diệt khẩu nhằm che giấu chuyện kinh khủng nào đó...

Những người làm ở Thượng Cung cục luôn bảo Thượng cung có nhãn quang nhìn thấu tâm tư người đối diện, xem ra không hề sai, bà ta thoáng cái liền thấu được lý do nữ nhân kia đột nhiên công kích mình, nghiêm mặt chất vấn:

"Trái lại tôi cứ thắc mắc, tiểu chủ người bấy lâu nay luôn tỏ thái độ bài xích tôi, nghe lén người khác nói chuyện rồi còn muốn tố giác lên với bệ hạ để đưa tôi vào tròng, e là có hơi quá đáng rồi đúng không?"

"A ha... cuối cùng bà cũng cảm thấy được điều đó sao?" Thiện Lâm cười bỡn cợt, tức khắc chuyển sang nóng giận mà hô lớn:

"Câu hỏi ấy nên là tôi hỏi mới đúng đấy!!! Bà nói mình không làm điều gì thẹn với lương tâm sao? Thế tôi đã gây thù chuốc oán gì với bà mà lại hại tôi đi đến nông nỗi như ngày hôm nay? Vì sao?!?"

Ở những câu cuối, do cảm xúc bùng phát mà Thiện Lâm hét luôn vào mặt họ Tào, bao nhiêu bực tức dồn nét trong người suốt một khoảng thời gian qua cuối cùng cũng có chỗ phát tiết, xả ra hết vào mặt nữ phụ nhân kia.

Tào Thượng cung tính tới tính lui cũng không tính ra được sẽ bị Thiện Lâm bất ngờ quát vào mình như thế, nhất thời lùi về mấy bước.

"Bề ngoài bà tỏ ra lỗi lạc đạo mạo, vậy mà bên trong quá đê hèn bẩn thỉu, hùa theo đám người Chung thị dìm một Tài nữ nhỏ nhoi thân cô thế cô vào chỗ chết, bà có tự ngẫm lại mình không?!?"

Càng nói càng kích động, Thiện Lâm tiến đến túm vai bà ta, gào lên:

"Lễ phục của ta từ một xanh biến thành màu đỏ một cách hoang đường, bà đừng tưởng tôi không biết, chính bà ở đằng sau âm thầm thu xếp hết mọi thứ..."

Đến thời khắc này, nàng cảm thấy giữa cả hai người chẳng cần phải giả vờ giả vịt giữ khoảng cách chủ tớ nữa, bụng dạ đang nghĩ gì thì cứ dứt khoát nói cho mình bạch hết trong hôm nay.

Ngày trước... nếu không phải bà ta dung túng Phương Chỉ Lôi, cùng Chung phi hại nàng bị hoàng hậu biếm tới Hoán Y cục, có lẽ đời Anh Thiện Lâm sẽ chẳng khổ như hiện giờ...

Chung quy mọi thứ đều từ thị ra hết!!!

Tào Thượng cung cau mày, không rõ bà đang nghĩ gì, vừa có chút tỏ ra khó hiểu mà cũng vừa tiếc nuối, để rồi lẳng lặng thở dài trầm ngâm:

"Chuyện qua khá lâu rồi mà tiểu chủ vẫn còn canh cánh trong lòng..."

Bà ta hiểu vô cùng rõ ràng điều Thiện Lâm nhắc tới chính là hai năm trước vào ngày các tân phi tần lần đầu tấn kiến hoàng hậu, có một Tài nữ họ Anh xui xẻo bận bộ lễ phục giống hệt hoàng hậu hết sức mạo phạm, và vì lẽ đó mà nàng lập tức bị đuổi tới Hoán Y cục làm tỳ nữ Hạ đẳng cấp thấp, trải qua biết bao nhiêu chuyện sống dở chết dở...

Tào Thượng cung lại lắc đầu, nhưng lần này là ngao ngán cùng cực...

"Như tôi vừa nói không lâu, người vẫn còn trẻ người non dạ lắm..."

Cái cách bà ta thể hiện chẳng khác gì một người lớn đang răn đe con nhỏ vậy, làm tự ái trong người Thiện Lâm bùng phát.

"Bà nói gì?"

"Tiểu chủ người ở trong cung hai năm, trải qua bao nhiêu chuyện rồi mà vẫn chưa thể hiểu được đạo lý cá lớn ăn bé sao?"

Kéo hai cánh tay đang túm vai mình ra, Tào Thượng cung chỉnh vai áo vừa bị kéo cho nhăn nhúm gọn gàng lại rồi mới nói tiếp:

"Ở hậu cung này, muốn giữ được cái mạng của mình thì phải nắm được quyền sinh sát trong tay, đôi khi người trên ra lệnh, người dưới chỉ được tuân không được chống, ta không làm việc cho ai hết, càng không hùa theo bất kỳ người nào chà đạp người khác, có đôi ba chuyện ta nên mắt nhắm mắt mở thiên hạ mới thái bình..."

"Bà..." Nhận về câu phân trần bâng quơ vô nghĩa làm Thiện Lâm càng tức tối hơn.

"Tôi nói như vậy là đủ và sẽ không giải thích thêm bất kỳ điều gì, tiểu chủ có thông cảm cho ta hay không ta cũng không muốn bận tâm, nhưng có một sự thật mà người không biết..."

Vốn là người chấn chỉnh cung quy cho từ phi tần đến cung nữ, theo thối quen Tào Thượng cung bước tới chỉnh sửa vai áo cho cả Thiện Lâm, nhất thời làm nàng nhớ hồi còn là Tài nữ ở Thái Cực điện, mỗi lần học quy tắc cứ hễ bà ta thấy ai ăn mặc không chỉnh tề sẽ lập tức chạy tới đích thân chấn chỉnh ngay, còn không quên giáo huấn một trận.

"...lúc tiểu chủ bị biếm đi Hoán Y cục, chính ta đã sắp xếp cho một tỳ nữ đi theo hầu hạ người..."

"Sao cơ" Thiện Lâm không tin được trố mắt.

Lục lại trí nhớ ít ỏi, Thiện Lâm không bao giờ có thể quên, lúc mình một mình lẻ bóng ở nơi làm việc bẩn thỉu, chỉ có một người không màng mọi thứ mà sẵn sàng ở cùng mình, trải qua hết những ngày tháng khó khăn nhất...

"An Ly?"

"Người nghĩ vì sao mà thị nữ An Ly có thể dễ dàng rời khỏi Thái Cực điện mà tới Hoán Y cục hầu hạ người? Ta biết rõ người và cô ấy quan hệ vượt qua cả chủ tớ thông thường, vậy nên khi người bị đuổi đi không lâu, vì để sự bức rức trong lòng mình vơi nên chính ta đã âm thầm chấp thuận chuyển An Ly ta từ Thái Cực điện đến Hoán Y cục, bất chấp nhận về sự phản đối của Phương Tài nhân ngày trước..."

Thở dài, sương lạnh làm bà ta thở ra cả làn khói trắng...

"Thú thật, mãi tới khi nghe được tin người được bệ hạ phục vị làm phi tần, sự áy náy bám víu lấy tôi suốt bao lâu nay mới thật sự biến mất...."

"Hừ..." Thiện Lâm phun ra nụ cười khinh: "Tốt hơn là bà nên giữ sự áy náy ấy theo cả đời mới đúng..."

Tào Thượng cung không để bụng câu nói đó, ngược lại bà ta cất bước đi tới gần cửa sổ, vén tấm màn che lên, ngắm nghía làn mưa ào ạt như thác chảy bên ngoài:

"Còn về Ngô gia..."

Mưa dần lớn hơn, trời quang mịt mù bao trùm lấy đôi mắt Tào thị, bà lặng người lục tìm lại những mảnh ký ức đau thương trong đầu, cất lên giọng nói trầm lắng:

"Sự việc của nhà họ Ngô diễn ra trước cả lúc tiểu chủ người ra đời vài năm, bao nhiêu chuyện xảy ra, dù người có đọc hết công bút sử thư cũng chẳng nắm được hết đầu đuôi, hôm nay nếu tiểu chủ muốn khơi gợi chuyện cũ, tôi cũng không ngại kể lại hết..."

Mưa gió quá lớn làm Tào Thượng cung giật mình rút tay về, bức màn ngọc kêu ra tiếng leng keng êm tai làm dịu đi bầu không khí căng thẳng hiện tại, Vũ Hoa đài thoáng chốc rơi vào một khoảng trầm lắng nhẹ...

"Năm đó chức vị Thượng cung bỏ trống, tôi cùng Hồ Ty Chế và Quản Ty Thiện đều là nữ quan xuất chúng của Thượng Cung cục, nhất thời chưa thể chọn ra ai trong ba người chúng ta đảm nhiệm trọng trách to lớn thống lĩnh tứ phòng cả..."

Do ban nãy vén màn trong lúc đang mưa nên vô tình tay áo bị tạt ướt cả mảng nhỏ, Tào Thượng cung rút tấm khăn lụa màu lục cũ mèm ra chùi nhẹ, miệng vẫn không quên nhiệm vụ mà kể:

"Nữ quan trong Thượng đấu với nhau nảy lửa không thua gì hậu phi tranh sủng, các phòng hơn năm trăm người xảy ra nội chiến dữ dội, không phải người thua thì là ta bại, vì cái vị trí đó, một số kẻ còn dùng cả những cách đê hèn bẩn thỉu nhất để mưu hại nhau..."

Kể đến đây, bà ta nắm chặt khăn lụa, ngữ điệu có chút quyết liệt hơn:

"Sự hậu thuận của tiên hoàng và Vân Từ hoàng hậu dành cho tôi vừa là lợi thế thăng tiến mà cũng vừa là nấc thang gây chú ý dưới ánh mắt của biết bao nhiêu người, họ đều cho rằng ta là đối thủ gây ngáng chân mình, bên cạnh thì đầy rẫy phản đồ, một mình ta phải đối chọi hết mọi mũi giáo từ cả tứ phía, không biết bao nhiêu lần suýt nữa không còn mạng..."

Trong chốc lát, Tào Thượng cung nhận ra mình đã quá nhập tâm, giở khăn lụa ra kiểm tra sơ qua, thấy nó không sứt mẻ gì mới thả lỏng người hơn.

Một hành động nhỏ nhưng Thiện Lâm có thể nhận ra bà ta rất quý trọng tấm khăn ấy, nàng chỉ có thể nhìn ra trên đó hình như là có thêu một vài hàng chữ nhỏ khó mà thấy rõ.

Tào Thượng cung chú ý thấy vị phi tần kia đang dòm ngó, vội cất khăn vào túi áo, gương mặt cơ cố giấu mấy vẫn để lộ ra không chút u buồn:

"Một người tình bị đặt vào thế không thể quay đầu, cho dù không có ý muốn giành đi nữa cũng chưa chắc gì người ta đã để ta toàn mạng, so với việc ngồi một chỗ chờ chết, chẳng bằng trở thành loại người mà họ muốn thấy vậy, những gì diễn ra sau đó chắc là người đã hiểu rồi..."

Nghe bà ta kể sơ qua, Thiện Lâm có thể mường tượng ra cục diện tranh đấu khi xưa ở Thượng Cung cục căng thẳng thế nào, bản thân từng là tỳ nữ ở cả Thanh Ninh cung lẫn ngự tiền, tuy từng thấy các tỳ nữ hơn thua ranh ghét nhau nhưng đến mức quyết liệt thế kia thì hoàn toàn không thể tin được.

"Đúng đấy, ta yêu Ngô Bảo, yêu đến sâu đậm, càng hận hắn phụ tình ta lấy nữ nhân khác, nhưng đó chỉ là chuyện quá khứ, kể từ lúc bước vào Thượng Cung cục, tôi luôn tự dằn lòng quên hết mọi ân oán tình trường rồi, còn hiện tại và tương lai chính là Ngô thị phản quốc, lòng ta như nước, trừng trị kẻ phản quốc không có gì sai..."

Nhắc tới Ngô Bảo kia là Tào Thượng cung lại mất bình tĩnh, hơi thở dần trở nên dồn dập tắt nghẽn:

"Tình cờ biết được âm mưu phản quốc của chúng chính là sự may mắn của ta, diệt được Hồ Ty Chế, Quản thị co giò bỏ chạy, vị trí Thượng Cung nắm gọn trong lòng bàn tay ta, đám tàn dư còn lại lòng không cam đến đâu vẫn đành phải thuận theo thời thế cả..."

Biết mình quá phận, họ Tào thu liễm mình lại, đưa tay vuốt vuốt ngực lấy lại trạng thái bình ổn, có vẻ như ký ức về Ngô Bảo để lại rất nhiều đau thương cho bà ta, tới nỗi hai khoé mắt tuôn ra vài hàng lệ từ lúc nào cũng chẳng hay biết...

"Tiểu chủ còn muốn nghe thêm chuyện xưa nào nữa hay không? Tôi nhất định sẽ nhiệt tình kể tiếp..."

Đây là lần đầu tiên có một nữ phụ nhân khóc trước mặt mình, Thiện Lâm không biết phải phản ứng thế nào ngoài việc ngớ người ngơ ngác ra.

Thấy nàng không lên tiếng, Tào Thượng cung tằng hắng nhẹ:

"Vậy hôm nay đến đây thôi..."

Lâu lắm rồi không thể hiện cảm xúc nhiều như vậy, Tào Thượng cung có hơi tự trách mình vì hôm nay quá lỗ mãng, lập tức lạnh lùng gạt phăng hàng lệ, Tào thị quay về làm Thượng cung đại nhân lỗi lạc đạo mạo không bị cảm xúc che mờ lý trí:

"Còn về Mục Tuyết, nếu Anh Lương Viện nghĩ tôi giết người thì kỳ thực đã quá đề cao Tào Thị Hương này rồi, nô tỳ nhát gan lắm, không dám làm chuyện thất đức hại người đâu..."

Cuộc nói chuyện chấm dứt vừa đứng lúc mưa nhỏ dần, Tào Thượng cung cẩn thận chỉnh sửa váy áo tóc tai thêm một lần, đứng thẳng lưng nghiêm trang mặt đối mặt cùng Thiện Lâm trong chốc lát, khủy chân cúi thấp làm một động tác quy ẩn:

"Thượng Cung cục còn có cung vụ, nô tỳ không thể ở đây tiếp tục hàn huyên với Lương Viện thêm được nữa, xin phép cáo lui..."

Nhún gối xong, Tào thị cứ thế bỏ đi để lại Anh Thiện Lâm với hằng hà vô số khúc mắc không biết nên giải đáp ở đâu...

____________

Sau mấy trận mưa dồn dập, sắc trời hoàng thành muốn tươi tắn cũng chẳng nổi, dương khí chốc lát đều bị hút cạn sạch sau mấy trận mưa.

Thời tiết phản ánh lên tân trạng con người, buổi thỉnh an chính cung vì vậy chẳng có lấy một chút sinh khí nào, gần đây Lý hoàng hậu vì chuyện ở nhà mẹ mà rối rắm không thôi nên không có thời gian đâu mà bận tâm tới đám phi tần.

Chung phi dạo gần đây cứ đờ đẫn vô hồn, nếu không nhờ có lớp phấn trang điểm đậm nét thì sợ là ai cũng sẽ hết hồn vì bộ dạng tiều tụy của nàng hiện giờ.

Phía Hà phi xưa nay vẫn vậy, không thích ba hoa buôn chuyện, yên tĩnh ngồi yên đến hết buổi thỉnh an để về cho mau.

Các phi tần bên dưới thỉnh thoảng xì xầm vài câu chứ không nói gì quá to tiếng, căn bản thời gian này biến sự trong cung quá đủ rắc rối rồi, không mấy ai có tâm trạng nói chuyện đùa giỡn nữa.

Chỉ có Diêu Thục phi là kiên định vững vàng cứng tâm đối với bất kỳ chuyện gì xảy ra nhất, cũng là người rôm rả tươi tắn nhất, cứ một lúc lại nói ra một vài câu cho không khí vơi bớt sự căng thẳng.

"Ban nãy tần thiếp có đi thăm Tần Thục dung, thai lưu khiến cơ thể nàng suy nhược suốt thời gian qua, nay coi như khá hơn nhiều, đoán chừng vài hôm nữa là đã có thể đi vấn an buổi sáng được rồi..."

"Hừ..." Lý hoàng hậu tâm trạng không tốt, nghe nhắc tới họ Tần là sinh ra thêm bực dọc vô cớ: "Lúc còn mang thai đỏng đảnh như thế cũng thôi đi, bây giờ sảy thai rồi cũng vẫn còn chưa chịu bỏ thối ỏng ẹo làm trò..."

Thị nữ Xuân Hoa của hoàng hậu cười méo cả môi, cúi người xuống nhắc nhở: "Chủ nhân..."

Biết mình lỡ lời, Lý hoàng hậu hậm hực quay đi không buôn nói thêm.

Diêu phi cười bẽn lẽn, nàng vuốt vuốt móng tay để dài đến sắc bén của mình, nói:

"Đâu thể trách Tần Thục dung được, con mình đang nằm sờ sờ trong bụng tự dưng nói mất là mất ngay, nỗi đau ấy chỉ có người làm mẹ mới hiểu, vả lại thân mình bị nhiễm Hồng Ân dược suốt mấy tháng, thể trạng không được tốt cũng có thể thông cảm cho qua..."

Cái câu nỗi đau ấy chỉ có người làm mẹ mới hiểu đã đụng trúng tim gan của một số người có mặt tại đây, nhất thời không ai tiếp lời cả, chỉ để nàng ta tiếp tục lắm lời:

"Đáng giận nhất là Ngô thị, hại bệ hạ mất đi hài nhi, mà ả cũng thật không biết điều, đã gây ra tội mà vẫn làm như mình oan ức lắm, lúc ở Hoán Y cục nghe nói ngày nào cũng trưng ra bộ mặt thê thảm, trước lúc ch luôn miệng nguyền rủa la hét, cứ như bị ai hãm hại vậy..."

Chung phi đang bình thường, đột nhiên nghe tới Ngộ thị liền thấp thỏm, thoáng chốc chân mày to đậm cong lên...

"Phải đó..." Nguyễn Sung dung tỏ ra sợ sệt theo, tay đặt lên ngực bất an nói:

"Tần thiếp cũng nghe nói tới việc này, trước lúc chết nàng ta để lại nhiều lời nguyền rủa rất chướng tai, làm tỳ nữ ở trong cung ai cũng sợ, đến nỗi mà giờ trong cung giống như có quỷ ám vậy, gặp thêm thời tiết mới đầu hạ âm u ám chướng thất thường làm người ta càng lo lắng hơn nữa..."

Bỗng chốc mưa giông trở mạnh hơn như để chứng minh cho lời của Nguyễn Sung dung, sắc trời vốn chỉ len lỏi một vài tia sáng giờ chuyển sang âm u tối đen hoàn toàn, làm một vài người không khỏi sợ run người...

Trước đây từng có không ít người khinh thường Ngô phi ra mặt vì xuất thân nghèo hèn của nàng ta, bây giờ chuyện ma quỷ làm rùm beng lên, mấy người đó ai nấy đều bồn chồn không yên, chỉ sợ nửa đêm quỷ hồn tìm tới cửa mà thôi...

"Mấy ngày qua liên tục bị mất ngủ, cứ mơ thấy ác mộng, không biết có phải ta bị ám rồi hay không nữa..."

"Tôi cũng bị đây, mấy đêm qua cứ đêm tới là thấp thỏm không yên, chưa hết đâu, mới mấy hôm trước cung tỳ của tôi còn kể rằng giữa đêm mưa gió còn có tiếng ríu rít vô định hết sức kinh sợ, mới đầu ta còn không tin, cho tới đêm qua..."

"Muội thì gần đây ngày nào cũng đến Vũ Hoa đài cúng Phật, hy vọng mọi việc bình an êm xuôi, không bị quỷ hồn tìm tới..."

Nhờ nhắc tới chủ đề ma quỷmà Thượng Dương cung mới bắt đầu náo nhiệt hơn một chút, các phi tần lần lượt mỗi người góp một câu chêm vào đủ loại câu chuyện, hấp dẫn tới đâu cũng có.

"Hoang đường!" Nghe mà thấy chối tại, Chung phi buộc miệng quát:

"Các người nói năng nhảm nhí còn biết tôn nghiêm gì nữa hay không? Không sợ bị lũ nô tài cười vào mặt sao? Họ Ngô tự làm việc ác nghiệt thì tự gánh lấy hậu quả, ả oan ức chỗ nào? Có biến thành quỷ thì sao? Muốn tới cửa tìm ai đoạt mạng chứ? Bản thân bình thường làm gì bất nghĩa lắm hay sao mà lại sợ bị âm chướng tìm tới?"

Bị mắng xong, cả điện ai nấy im miệng không bàn tán thêm nữa...

Ngoài mặt nói là nói thế, không hề có mấy ai nhận ra là thần sắc Chung phi thoáng tái đi không ít, mồ hôi tay đổ ra không ngừng làm nàng phải luôn cầm chặt khăn lụa chùi không ngừng nghỉ.

Chỉ có Diêu phi là thu hết mọi việc vào mắt, nàng cười khẩy:

"Ây cha, hồi xưa ở Đông cung lúc Ngô thị được phá lệ làm phi tần, nàng ta chịu đủ mọi sự khinh thường dè bỉu cả, chỉ có Quý phi nhiều lần giúp đỡ chiếu cố nàng ta thôi, vậy nên tỷ không cần phải nặng lời quá, với ân tình nặng thế kia, dù nàng ta có hoá thành quỷ hồn quay về cũng chỉ tìm tỷ nói tiếng đa tạ thôi..."

Chung phi sững người, cụp mắt xuống không buồn trả lời...

"Các người có chịu thôi hay chưa?"

Nãy giờ hoàng hậu bị đau đầu nên mới để họ mặc sức làm loạn, bây giờ tỉnh táo hơn một chút, nàng trừng mắt quét nhìn toàn bộ người có mặt trong điện, nói to:

"Bất kỳ kẻ nào còn dám đem chuyện quỷ thần nhảm nhí ra đây bàn tán sa thợ đừng trách bản cung dụng cung quy!"

Hoàng hậu đã lên tiếng, tự khắc không ai dám lảm lảm buôn chuyện không đâu nữa, đừng nói hoàng hậu, đến cả Hà phi cũng bực mình không kém, nàng liền chống cằm suy nghĩ về một chủ đề nào đó tích cực một chút, nghiêng đầu nhìn hoàng hậu mà bảo:

"Tính ra không tới hai tháng nữa là tới tiết vạn thọ của bệ hạ rồi..."

"Phải..." Cơn đau đầu của hoàng hậu nhanh chóng vơi đi hết, ánh mắt nàng rơi vào mê mẩn:

"Năm ngoái... bệ hạ không có ở trong cung để tổ chức tiệc Vạn Thọ..."

Nói đến đây nàng ngưng bặt, dễ hiểu thôi, khoảng thời gian ấy chính là lúc hoàng đế xuất cung di hành, dạo đó nàng hùng hùng hổ hổ chạy tới Bảo Long cung làm loạn, lôi ả thị tỳ Anh Thiện Lâm ra trừng trị vì tội câu dẫn hoàng đế...

Đến khi thánh giá hồi cung... nàng lại bị khiển trách một trận nặng nề, họ Anh được phong làm Lương Viện...

Cái ký ức đáng giận đấy Lý Linh Hoa luôn muốn quên đi cho xong, sự căm thù nàng dành cho họ Chung càng dâng cao, cộng thêm con hồ ly họ Anh ung dung tự tại hưởng thụ đặc ân càng khiến nàng tức muốn không thở được thêm

Đâu phải nàng không hiểu, hoàng đế khua chiêng gõ trống cho toàn bộ thái y ở Thượng Y cục cấp tốc đi chữa trị cho một đứa Lương Viện bát phẩm là có ý đồ cả.

Y là đang trách việc nàng lạm dụng tư hình với ả...

Trong cung có cả đám hồ ly thì thôi đi, đến cả bên ngoài cung cũng có hồ ly ở thanh lâu kỹ viện quyến rũ cha mình.

Nàng tất cả mọi thứ trên đời này đều thật khốn kiếp...

Ngoài trời mưa vẫn ào ạt không ngừng, chính điện yên ả không một tiếng nói, chỉ còn lại những gương mặt nhân nghĩa giả dối yên lặng nhìn nhau...

____________

Mây đen tiếp tục kéo tới từng mảng ùn ùn che kín chút ánh sáng nhỏ nhoi còn lại, gây nên việc khó thể nào phân định đây là ngày hay đêm, dự là tình trạng này sẽ còn kéo dài thêm một thời gian nữa mới dứt.

Làn mưa xả xuống xối xả như muốn nhấn chìm cả Bảo Long cung bệ vệ uy thế của chân long thiên tử, nhóm thị vệ cung nhân gác cửa hầu như đều dằn lòng tự xem mình là pho tượng tượng, mưa gió bão bùng ra sao vẫn đứng sừng sững không mảy may tí nào.

Trong thư phòng, cho người đặt hết số tấu chương vừa duyệt xong qua một bên, Võ Tương Minh thư thái ngả lưng ra sau, nhắm mắt lắng nghe âm thanh liên hồi bên ngoài.

Kỳ thực nhờ những ngày mưa như thế này y mới thật sự cảm nhận được sự an yên thoải mái tinh thần, mệt mỏi ưu tư tan biến hết, bên tai không còn là những lời nói ba hoa của lũ lão thần vọng lại, cũng không có tiếng động tạp nham làm mình khó chịu.

Tất cả chỉ còn là tiếng rào rạc nhịp nhàng...

Sự lắng động đó có lẽ chỉ trong tức khắc thôi, bởi vừa mới đây không lâu y đã nhận được một thông tin gây bàng hoàng nhất những ngày qua...

Vương Thanh Mục nói cho y biết... hoá ra kẻ luôn lén lút bám theo Mục Tuyết suốt quãng đường trước khi bà ta chết là một lính giữ ngựa lên Lăng Tiến, hắn ta liên tục có qua lại thất thường với một thái giám nhận nhiệm vụ chở lương khô ra vào hoàng thành, mà người này cũng có mối liên hệ tương tự với thái giám Tiểu Đặng Tử...

...cung nhân của Anh Thiện Lâm kia!

Chính mật thám của y đã nhìn thấy bọn họ trao đổi tiền bạc lẫn thư từ với nhau, rõ ràng là có điều mờ ám.

Bây giờ còn lý do gì để y ngừng nghi ngờ nàng ta chứ?

Cộng thêm những ngày qua không hề có một chút manh mối nào về đám nội ứng Nam thị trong thành làm y trở nên sốt ruột không chịu được, Vương Thanh Mục bảo rằng tang chứng đã có hết, cứ lập tức bắt Anh thị lại bức cung tra khảo là xong, thế nhưng y không đồng ý.

Chuyện này còn Võ Tương Minh cảm thấy uẩn khúc, từ từ đã, cứ bắt đầu từ Anh Thiện Lâm mà tra thôi...

Ngồi thẳng lưng dậy, hai tay Võ Tương Minh chùi chùi hai mắt mờ mịt, quay mặt về phía lão thái giám ở phía sau, hỏi:

"Những ngày qua bên chỗ Nam thị thể nào?"

Là cung nhán ngự tiền, Vương Thanh Mục giữ đúng một tư thế duy nhất suốt cả canh giờ qua, được thánh thượng hỏi chuyện, lão chỉ hơi nghiêng nhẹ người, thành thật đáp:

"Nam Tiệp dư luôn ở trong cung, gần đáy không còn qua lại với bất kỳ ai nữa, kể cả mấy người thân thiết như Tô Tiểu Nghi hay Anh Lương Viện..."

Phì cười, Võ Tương Minh thừa biết, họ Nắm kia chắc là nhận ra mình bị chú ý rồi, và để bảo vệ hai người chị em kia tránh bị hiềm nghi, nàng ta đành tự dằn lòng mình cố gắng cùng nhiều phi tần khác nảy sinh giao hảo, đồng thời đối xử mờ nhạt hơn với Anh thị cùng Tô thị.

Chỉ đáng tiếc là sự gượng ép đó không qua được mắt Võ Tương Minh...

"Tính ra nàng ra vào cung gần hai năm, đừng nói là triệu hạnh, trẫm đến tận bây giờ cũng chưa gặp trực tiếp nàng ta bao giờ..."

Vương Thanh Mục ngẫm lại, đúng là hoàng đế đến tận bây giờ chưa bao giờ thật sự mặt đối mặt với nữ nhân nước Vạn Nam, lão không tỏ ra cảm xúc gì, chỉ nói:

"Nàng ta xuất thân địch quốc, với cái dòng máu Nam thị ấy, bệ hạ ban cho một chức vị rồi để nàng ta an nhiên tự tại sống trong cung đã là ơn phước rồi..."

Gõ lộp cộp lên mặt bàn gỗ, Võ Tương Minh ngậm một ngụm khí vào ngực, thở ra làn hơi đầy ão não:

"Nàng có thật sự an phận mà sống hay là đang âm mưu cấu kết với mẫu quốc... trắng đen rồi sẽ minh bạch thôi..."

Vương Thanh Mục híp mắt, ghé tai hoàng đế nói: "Nô tài luôn lo lắng, mà nhà mẹ Tô Tiểu Nghi này là Tô Tri Phủ là một trong những quan lạy địa phương sẽ đảm nhiệm việc coi sóc kho rèn vũ khí ở vùng Chấn Nam, nô tài lo nếu nghi ngờ của bệ hạ là đúng, vậy không chỉ Anh gia mà cả Tô gia cũng cấu kết với Nam thị, vậy ..."

"Trẫm hiểu suy đoán của khanh..."

Mới thong thả không được bao lâu, Võ Tương Minh lại tiếp tục bận rộn với những suy tính trong đầu.

Vương Thanh Mục chưa bao giờ hết chuyện để tâu, lão bẩm thêm:

"Khoan nói tới mấy việc khác, hẳn bệ hạ đã biết về những lời đồn chối tai liên quan tới Ngô tiểu chủ đã mất rồi, nhưng đáng ngờ nhất là ở chỗ Càn Tường cung... từ dạo khi Ngô tiểu chủ mất, Quý phi từ dạo đó đổ bệnh thất thường, có thái y lén kể lại trông nàng ta như bị thất tâm phong vậy..."

Võ Tương Minh không ngạc nhiên lắm, y gật đầu, trầm mặt nói: "Đâu phải trẫm chưa từng nhớ, chính nàng ta hạ lệnh đánh chết Điền lão ở Hoán Y cục, hiện tại tới lượt Ngô Ngọc Huệ chết, trẫm đảm bảo giữa nàng ta với mẹ con Ngô Điền thị có bí mật nào đó..."

Vương Thanh Mục bày tỏ quan điểm đồng ý, bồi theo vài câu: "Thật ra từ sớm nô tài luôn để ý, từ dạo ở Đông cung, lúc Ngô tiểu chủ lần đầu nhận được thánh sủng luôn bị người trong cung khinh thường vì xuất thân tỳ nữ, chỉ có Quý phi là người duy nhất tỏ ra thiện trí với nàng, khoảng thời gian sau đó hai người họ luôn kè kè với nhau..."

Nói tới đây, lão hạ giọng thật thấp:

"Có thể Quý phi sớm đã biết về thân phận thật của Ngô Hiền phi rồi..."

Lực gõ bàn của Võ Tương Minh dần vang hơn cũng không thể át được tiếng bên ngoài, hai chân mày y nhíu chặt biểu hiện ra sự mất kiên nhẫn:

"Đợi một dịp thích hợp, trẫm sẽ làm cho rõ mọi chuyện, từ vấn đề của Chung phi, Nam thị... cho tới Anh Thiện Lâm..."

"Bệ hạ không nên nóng vội quá..." Vương Thanh Mục khuyên nhủ.

Võ Tương Minh không nói gì thêm, gạt hết suy tư trong lòng đi để tận hưởng tiếp ngày chiều mưa thảnh thơi này...

____________

Cung nhân Bách Hợp điện ai cũng nhận ra rất rõ ràng Anh Lương Viện hôm nay tâm trạng không được tốt lắm kể từ lúc nàng ta trở về từ Vũ Hoa đài, sắc mặt sáng đến giờ cứ buồn hiu u uất, ai hỏi gì cũng không trả lời.

Cho tới khi An Ly sau khi hoàn thành cung vụ của Cung Nhân cục quay trở về, Anh Lương Viện mới hoàn hồn, vội vội vàng vàng kéo người vào tẩm phòng hỏi chuyện.

"An Ly..."

Vừa nhìn thấy gương mặt tròn xoe quen thuộc, Thiện Lâm túm tay nó kéo tới gần mình, nghiêm trọng nói:

"An Ly... ta muốn hỏi em một câu..."

"Dạ...?" An Ly thấy thần sắc của chủ nhân xanh xao, thầm đoán ra là có vấn đề gì đó không hề nhỏ diễn ra, liền bảo:

"Tiểu chủ người cứ hỏi..."

"Ta..." Thiện Lâm mập mờ không biết nên mở lời thế nào, nàng tặc lưỡi bặm môi, mất một lúc mới nói ra được những từ đầu tiên:

"Còn nhớ lúc ta mạo phạm hoàng hậu bị đuổi đi Hoán Y cục hay không?"

An Ly gật đầu...

"Sau khi ta bị đuổi đi không lâu, em liền tới ở cùng, ta chỉ muốn hỏi, Tào Thượng cung dễ dàng đồng thuận để em cứ như vậy mà chuyển từ Thái Cực điện sang Hoán Y cục sao?"

Việc đó không quá quan trọng với An Ly nên nàng mơ hồ cái nhớ cái không, ngước mắt lên trần nhà lẩm bẩm:

"Quả thật là có chuyện này..."

"Thế khi em mở lời, Tào Thượng cung tỏ ra thế?"

"Thượng Cung đại nhân xưa giờ ít bộc lộ cảm xúc lắm..." An Ly ầm ừ, cố lắm mới moi ra được một chút ký ức:

"Nhưng mà nô tỳ nhớ lúc đó không hiểu sao bà ấy thở phào, gật đầu đồng ý ngay, còn dễ dàng hơn cả khi chuyển nô tỳ từ hoả phòng vào Thái Cực điện nữa, không những vậy còn giúp bịa ra một cái nói nô tỳ phạm sai nên bị đuổi tới Hoán Y cục cơ... Thôi chết!!!"

Đột nhiên An Ly bụm miệng, mắt mở to thảng thốt, quay mặt qua trái phải kiểm tra ngoài cửa, lúc không thấy ai mới thở phào:

"Thượng Cung đại nhân từng dặn nô tỳ giấu kín việc, lỡ bị người ngoài biết sẽ rất rắc rối."

Đúng là trẻ con, chuyện qua hai năm rồi còn ai để ý tới một đứa tỳ nữ được điều cung như thế nào, cái Thiện Lâm bận tâm chính là lời khẳng định vừa rồi...

Tào Thượng cung thật sự áy náy về việc nàng bị biếm đi?

Lắc đầu xua đi sự mềm lòng, cứ cho, nhưng không rõ ràng, còn than thở là mình thân bất do kỷ, mắt nhắm mắt mở cho thiên hạ thái bình sao? Anh Thiện Lâm này khinh!

"Tiểu chủ... sao người lại hỏi về chuyện đó?"

"À không có gì..." Thiện Lâm lắc đầu cười: "Đột nhiên nhớ lại nên hỏi thôi..."

An Ly không phải là đứa nhỏ mười ba tuổi ngây thơ như trước nữa, bâng quơ trả lời như thế làm sao mà nó tin được, để lảng tránh sự ngờ vực trong ánh mắt của đứa nhỏ, Thiện Lâm vờ cười kéo tay nó ngồi xuống trường kỷ cũ, bảo:

"Tính ra em bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"

Có lẽ do lâu rồi không có ai hỏi tới tuổi tác, thân là cung tỳ bận đầu tắt mặt tối, An Ly suýt nữa đã quên luôn chuyện tuổi tác rồi, tính toán một hồi mới đáp:

"Dạ vừa tròn mười lăm..."

"Mười lăm..." Thiện Lâm ngẩn ra, cười tươi rói: "Bằng với lúc ta nhập cung, An Ly lớn thật rồi, ở ngoài cung với độ tuổi này đều bắt đầu xuất giá lấy chồng..."

"Tiểu chủ người nói gì thế?" An Ly giật người co rúm, ngại ngùng xoay mặt đi.

Thiện Lâm không hề nói đùa, đây càng không phải lần đầu tiên nàng nghĩ đến chuyện ấy, mỗi lần nhớ tới cử chỉ thẹn thùng mà An Ly luôn tỏ ra khi đứng trước Tần Lập, nàng lập tức hiểu ra ngay đứa em này đang tương tư người ta.

"Chỉ tiếc ta thân phận nhỏ bé, không thể thu xếp cho em một tấm chồng có danh phận để em nở mày nở mặt được..." Nói đến đây, Thiện Lâm cố tình nhấn mạnh mấy câu cuối:

"Cùng lắm chỉ có thể là thị vệ... hoặc là thái y thôi..."

Mặt An Ly bây giờ hoàn toàn có thể mang ra so sánh với quả cà chua, giống như bị nói trúng tim đen vậy, vừa phản kháng vừa e thẹn phấn khích, sau cùng vẫn kiên quyết lắc đầu:

"Không chịu đâu... em muốn ở bên người một thời gian nữa..."

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, phút chốc khiến Thiện Lâm thấp thoáng thấy lại bản thân mình hồi trước khi nhập cung, cứ hễ bà Lâm ma ma nhắc tới chuyện nàng sắp tới tuổi cập kê là nàng lại đỏ mặt làm bộ dạng tức giận, ôm lấy bà ấy nũng nịu nói mấy câu tương tự An Ly bây giờ.

Có điều Thiện Lâm hiểu, hôn nhân đại sự của mình không phải do một nhũ nương như bà ấy quyết định, bản thân nàng càng không có quyền tự chủ, tất cả đều phải nghe theo cha mẹ cả, họ đặt đâu nàng phải ngồi đấy không được cãi lệnh.

Năm mười hai tuổi, cha vì thấy nàng ương bướng khó bảo, thế là bàn bạc gả nàng cho công tử nhà họ Lê nào đó mà nàng còn chẳng biết mặt mũi ra sao.

Vì tình cờ biết được kế hoạch của cha mẹ, với bản ngỗ ngược, Thiện Lâm cứ vậy không nói không rằng thu xếp hành trang bỏ nhà đi ngao du sơn thủy, tự xưng mình là nữ hiệp giang hồ không sợ trời không sợ đất đi lang bạc suốt gần hai năm trời.

Một nữ nhi mười hai tuổi bỏ nhà đi tứ phương bên ngoài thật sự là điều nguy hiểm, dạo đó nếu không phải vô tình quen biết và được một người anh hùng giúp đỡ đưa trở về Anh gia, chắc là nàng chết quách ở đâu đó bên ngoài rồi.

Thân nữ nhi nhỏ tuổi mà lại long nhong bên ngoài hơn một năm trời, đây thật sự là nỗi ô nhục của Anh gia, cha tất nhiên giận thổ huyết, dụng lên người nàng gia pháp nặng nhất, nhốt trong phủ đệ suốt một năm, đồng thời bắt Lâm ma ma dạy lại hết cho nàng nữ huấn với nữ tắc cùng toàn bộ lễ nghi đạo đức cơ bản của một nữ tử nên học.

Thiện Lâm hồi đầu còn bực bội, nhưng rồi cũng êm xuôi chấp thuận học hết chiều theo ý cha

Có điều nàng vẫn luôn lén cười trộm, thầm nghĩ nếu ông ấy mà biết việc cùng nàng lêu lỏng bên ngoài còn có một nam nhân, chắc chắn cha sẽ đánh nàng chết mất.

Haha...

"Tiểu chủ người nghĩ gì thế?"

Tiếng An Ly truyền tới nhanh chóng kéo Thiện Lâm quay về hiện tại, nàng nhìn về đứa em ngồi bên cạnh mình, ánh trong veo to tròn, gương mặt thon nhỏ, cánh mũi cong như cánh hoa, bờ môi hồng hồng...

Không hiểu sao càng nhìn càng thấy nó giống mình, lúc mới được tháp phong Lương Viện, Liên Nhu còn ngỡ An Ly với nàng là hai chị em ruột cơ, đây đúng là trùng hợp đến không thể tin được.

"Không có gì hết..."

Thiện Lâm kéo tay An Ly đùa nghịch, thở dài: "Thôi thì tạm gác lại chuyện hôn sự vậy..."

Nàng tùy tiện mà nhắc tới vậy thôi chứ thật chất với tình hình hiện tại có vẻ chưa đủ khả năng, huống hồ cung nữ ở trong cung muốn cưới gả không phải là chuyện nói là có thể làm, chắc là phải sau khi nó đến tuổi sau hai mươi mới có thể tính tiếp, còn bây giờ bàn bạc vẫn còn hơi sớm.

An Ly xem như đã xác nhận xong, giờ chỉ còn xem phía cửa Tần Lập thôi, đợi khi nào y về kinh Thiện Lâm nhất định sẽ ẩn ý hỏi thử, nếu phía y ưng ý, đợi nàng tích góp bổng lộc một thời gian, vài năm tới nhất định sẽ trình lên hoàng hậu xin chỉ hôn cho An Ly, tổ chức một lễ thành hôn thật nở mày nở mặt cho họ.

Nghĩ thôi đã phấn khích...

...

Lúc trời chập chờn tối mưa mới bắt đầu nhẹ dần, mới đó mà chỉ còn một vài tiếng lâm râm êm ả nhịp nhàng.

Giờ vẫn còn sớm, chắc chỉ khoảng giữa giờ dậu, qua giờ ăn cũng chưa tới giờ ngủ, đây là khoảng thời gian buồn chán nhất trong ngày.

Cuộc sống trong cung chính là vô vị như thế, đối với mấy hậu phi địa vị cao quý ngày ngày đón nhận thánh ân kia, họ trải qua mỗi ngày thế nào Thiện Lâm không rõ, nhưng cuộc chiến của những người như nàng mà nói, sáng thức dậy dùng bữa xong thì lại quay vào trong ngồi một góc đến chiều, thỉnh thoảng có các chị em tới chỗ mình cười nói vui đùa, hoặc là đến hoa viên dạo vài vòng, đêm tới lại hiu quạnh ngồi một góc thẩn thờ chờ tới giờ ngủ rồi ngày mai lại tiếp tục, quanh đi quẩn lại chỉ có thế.

Gặp thêm tay chân chưa lành lặn, đúng là chán đến phát ngán tận cổ...

Cũng không phải không có chuyện vui, chẳng hạn như vết thương trên người nàng, sẹo và các vết sưng đều mờ đi, khớp tay dù rất đau nhưng xem như đã dần cử động được một chút, đây là dấu hiệu đáng mừng.

Nghĩ mà không khỏi thấy buồn cười, xưa giờ nàng chỉ nghe nói chỉ có người trong giang hồ mới có nhiều vết thương khắp cơ thể thôi, vậy mà vào cung hai năm số lần mình bị thương còn nhiều hơn cả khi còn bỏ nhà làm hiệp nữ nữa.

Hazzz...

Để giết đi thời gian nhàm chán này, Thiện Lâm tranh thủ dạo quanh tẩm điện tập đi lại theo lời dặn của các thái y, do chân bình phục nhanh hơn tay nên bây giờ gần như nàng không cần phải dùng đến gậy nhiều nữa.

Trong lúc đi ngang qua trái điện, tình cờ Thiện Lâm phát hiện ra bức tranh cũ nằm trơ trọi một góc.

Đó là...

Cầm bức hoạ lên nhìn, bên trong là một cảnh đêm thơ mộng, dù bất động vô tri vô giác nhưng người nhìn vẫn cảm nhận được vô cùng rõ làn gió hiu hiu cùng ánh trăng óng ả thông qua nét bút sống động, trung tâm của bức họa là nam nhân thân phục màu đen tuyền, tay cầm thanh sáo màu lục kê bên miệng thổi.

Sẽ chẳng có khuyết điểm nào chê trách được ngoài gương mặt trắng xoá chưa hoàn chỉnh của nam nhân, đây cũng là điểm làm Thiện Lâm tiếc nuối nhất.

Nàng vẫn nhớ lúc trước hoàng đế nhìn thấy nó liền thấy vô cùng phấn khích, lệnh Thiện Lâm phải nhanh chóng hoàn thành rồi trình lên.

Suốt một thời gian vò đầu bứt tai, nàng không biết nên vẽ tiếp thế nào cả, giờ đây không dùng tay được, lời dặn dò của y trước kia giờ như gió thoảng bên tai, hôm nay mà không vô tình thấy lại chắc là nàng bỏ vào dĩ vãng luôn rồi...

Vươn tay sờ lên con người bên trong tranh, mảnh ký ức đưa nàng quay trở về một thời gian trước, giữa màn đêm thanh tĩnh, gió thổi vi vu, tiếng thác nước chảy róc rách, cây cỏ xào xạc, hoà nhịp theo đó là tiếng sáo ngọt ngào nhu thuận của người con xứ Tô Hàn.

"Xem ra nàng chưa thật sự quên thứ này..."

Giật mình buông tay, bao nhiêu hồn vía thoắt chốc quay về hết, Thiện Lâm ngẩng đầu lên thì thấy ngay một bóng dáng cao lớn đứng ở cửa lớn nhìn mình, không biết là đã tới đây từ bao lâu.

Y mặc thường phục màu vàng nhạt, chất liệu vải mỏng mặc khá mát mẻ vào dịp mùa hạ oi bức, có điều mấy ngày qua mưa tầm tã làm khí hậu se lạnh, ăn mặc như thế hơi không phù hợp, lý ra quanh cổ nên là loại có thêm bông mềm mới đúng.

Nhìn qua thần sắc hoàng đế, gương mặt anh tuấn hôm nay có đôi chút nhợt nhạt, môi khô, mắt có vài gân đỏ, đoán chừng là y đang không khoẻ.

Thiện Lâm thầm trách nhẹ người ở ngự tiền, không hiểu sao có thể hầu hạ bất cẩn đến vậy, thấy y ăn mặc không đủ chẳng biết khoát thêm áo ấm, thấy y thần sắc nhợt nhạt càng không tìm cách chữa trị.

Giật mình tỉnh táo lại, nàng khẽ nhéo nhẹ tay tự mắng mình ngốc quá, bản thân mình có còn là tỳ nữ ngự tiền nữa đâu, cần gì phải chú tâm tới những điều nhỏ nhặt ấy nữa chứ?

Nhiệm vụ của nàng hiện tại chính là làm cho tốt nghĩa vụ thiếp phi, nhanh chóng quỳ xuống hành lễ cung nghênh thánh thượng.

Hoàng đế không để ý chuyện nàng có hành lễ theo quy củ hay không, y cất bước tiến lại gần, cầm lấy bức họa mà cảm thán:

"Trẫm luôn đợi thành quả... nhưng có lẽ khó mà được thấy bản hoàn chỉnh ngay..."

Thiện Lâm cố né tránh đi ánh mắt tiếc nuối đáng thương hại của đối phương, giấu đi hai tay bị băng kín vào áo, cố kiềm nén cảm xúc mà đáp:

"Không cần cứ lúc nào cũng ủ rũ tự trách mình, trẫm nghe đến chán rồi..."

Chầm chầm ngẩng đầu, nhận thấy cảm xúc bên trong đôi mắt y nhìn mình có chút khác biệt đi, sự trầm lắng thương hại ban nãy biến đi đâu hết, bỗng chốc nó trở nên trìu mến ấm áp lạ thường.

Điều này khiến nàng không thể quên cái lần y dịu dàng ngồi bên mình cẩn thận thoa thuốc, sợ nàng đau nền từng cử động đều chậm rãi nhẹ nhàng, mỗi khi nhớ lại đều giống như một giấc mơ.

Thế rồi Thiện Lâm cũng nhớ đến một quá khứ khác nữa, y bày ra một vẻ mặt vô cảm lạnh lùng, lớn giọng mà mắng nàng một trận.

Còn có khi y lại trở thành một người sư phụ, tận tình chỉ dạy mình khúc sáo quê hương đến quên hết thời gian.

Lúc khác nữa là làm một đế vương uy nghiêm, anh minh quyết đoán xử quyết chuyện trong nội cung.

Cho đến cái người thâm trầm ấm áp trước mặt, y làm nàng thấy xa lạ, không lần nào gặp là giống lần nào cả, càng không biết đâu mới là con người thật của y.

Chắc chỉ có câu sáng nắng chiều mưa là phù hợp và đầy đủ nhất để miêu tả hết về con người y, cảm xúc của y làm người ta không tài nào kịp thời thích ứng, không thể nào đoán trước được sắp tới y sẽ dùng thái độ nào tiếp đãi mình, giống như con mồi rơi vào nanh vuốt chơi đùa của mãnh thú, khó mà biết tiếp theo nó sẽ làm gì...

"Đã khá hơn chưa?"

Phải mất hai nhịp sau Thiện Lâm mới hiểu y hỏi về điều gì, nàng nhỏ giọng tằng hắng, trả lời:

"Tuy chưa thể linh hoạt... nhưng xem bình phục được năm, sáu phần rồi..."

"Tốt lắm..."

Do không còn gì để nói nên bầu không khí rơi vào khoảng trầm lắng không thể giải thích, để bớt gượng gạo, hoàng đế tiếp tục cầm tranh lên làm ra vẻ đang ngắm nhìn, còn Thiện Lâm thì cúi mặt không biết nói sao, trong điện giờ chỉ có nàng và y, cung nhân đứng hết bên người dầm mưa, nàng tự thấy lẽ ra giờ này y nên về cung mới phải, kế đó còn lật bài tử triệu hạnh phi tần nữa.

Khoan đã...

Nhận ra chỗ nào đó không đúng, Thiện Lâm ngước mắt về phía con người vẫn còn đang tán thưởng bức họa kia, dè dặt bảo:

"B... bệ hạ không quay về Bảo Long cung sao?"

"Sao phải về?" Hoang đế mắt hướng vào tranh không hề xê dịch đi, nhả ra một câu hỏi ngược lại.

Nói vậy... chẳng lẽ... đêm nay y tới đây để...

Bất giác túm chặt cổ áo, Thiện Lâm cảm thấy trong ngực mình như bị ai đóng trống, vang lên tiếng tim đập uỳnh uỳnh rõ mồn bên tai...

Đêm nay mình thật sự sẽ hầu vua sao?

Vì để mình không bị lo sợ làm cho kích động, Thiện Lâm hít thở đều, bình tĩnh suy nghĩ về hết các khả năng trong đầu thì thấy không đúng...

Nếu hoàng đế muốn triệu hạnh phi tần nào, vậy trước đó phải có thông báo việc y lật thẻ bài của ai mới đúng chứ, vả lại theo thông lệ, phi tần dưới vị trí ngũ phẩm sẽ bị đưa trực tiếp tới Bảo Long cung hầu vua, chỉ có ngũ phẩm trở lên mới được đón tiếp thánh thượng ngay tại cung riêng thế này.

Lý nào lại có việc nửa đêm mà đối phương lại chạy tới chỗ một cung tần bát phẩm để thị tẩm mất hết cung quy chứ?

Vả lại tay chân nàng còn chưa bình phục, ai lại muốn...?

"Nàng đang nghĩ cái gì?"

Bộ dạng thất thần của nữ nhân làm hoàng đế chú ý, y hạ tay cầm tranh xuống, cau mày tỏ ra thắc mắc muốn biết thái độ của nàng là sao.

Thế rồi việc Thiện Lâm không mong muốn nhất đã xảy tới, đột nhiên mắt hoàng đế mở to, dường như y đã nhận ra nàng đang nghĩ gì trong đầu, mắt y lộ ra tia cười, khoé miệng cong cong nói:

"Nàng thật sự nghĩ thế sao?"

Trong khoảnh khắc này, trong đầu Thiện Lâm chỉ có một ý nghĩa duy tâm lặp đi lặp lại, đó là tìm một cái lỗ thật to đủ vừa người mình rồi chui xuống...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.