Kể từ lần cùng Hà phi đấu khẩu ở hoa viên về, Chung phi luôn trốn chui rúc ở Càn Tường cung không dám ra ngoài.
Phải... nàng đang sợ, phải nói là rất rất sợ...
Thời thời khắc khắc qua nàng luôn chăm chú quan sát ngoài cửa, xem liệu một hồi nữa hoàng đế có đem binh tới đây bao vây Càn Tường cung, lập chỉ giáng vị quý phi, tước chức quan của cha, chu di cả nhà họ Chung vì tội phản quốc hay không...
Dù Chung gia không hề làm chuyện bất nghĩa ấy, nhưng nàng thật sự sợ viễn cảnh đấy sẽ xảy ra.
"Ả biết được cái gì rồi... phải chăng ả biết được cái gì rồi phải không?" Chung phi ngồi trong điện vò đầu bứt tai, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại những gì mà Hà phi cảnh cáo mình.
Lan Châu chưa bao giờ thấy chủ nhân tỏ ra khủng hoảng thế này, sớm đã cho cung nhân lui hết ra ngoài, ngồi xuống cạnh chủ nhân mà nói:
"Chủ nhân đừng lo lắng, chắc không có gì đâu..."
"Sao mà không có gì được chứ?" Chung phi co rúm người lắc đầu, nàng lại không yên tâm dòm ra cửa lần nữa, thấp thỏm nói:
"Ả đã dám nói ra những câu ấy, tức là phải nắm rõ năm, sáu phần..."
Lòng bàn tay Chung phi siết chặt lại, giáng mạnh một cú xuống bàn để xả đi cơn tức giận tích tụ trong người thời gian qua:
"Không lý nào mà ả có thiên lý nhãn biết hết được chuyện bí mật của Chung gia! Chắc chắn vấn đề nằm ở lũ hạ nhân!!!"
Chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thu/2113597/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.