🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thấy gương mặt họ Anh đỏ chín hừng hực, hoàng đế không nhịn được mà phun ra tiếng cười nhỏ, làm nàng ta càng sinh thẹn hơn mà cúi sát mặt.



Dù sao người ta cũng là nữ nhân, dễ thẹn thùng, Võ Tương Minh cũng không muốn chọc phá quá đáng, lẳng lặng thu lại hết ý cười trên môi, liếc qua bên bàn thì thấy có một thanh sáo gỗ mẫu nâu, bèn đặt tranh qua một bên, bước tới cầm sáo lên đổi chủ đề mà nói:



"Vẫn còn học thổi sáo chứ? Mấy tháng trước trẫm nhớ từng thấy nàng thổi một khúc ở hậu hoa viên, tuy chưa nhuần nhuyễn phần hai và phần cuối, nhưng ở phần đầu xem như có tiến bộ hơn rõ ràng..."



Lời ngợi khen có phần tùy hứng, vậy mà Thiện Lâm lại thấy lâng lâng dễ chịu trong lòng, quên luôn cả sự xấu hổ vừa rồi...



"Thần thiếp tài sơ học thiển, học lâu như vậy rồi cũng chỉ được nhiêu đó, để bệ hạ chê cười rồi..."



"Đúng là học chậm thật..." Hoàng đế nói với giọng điệu đùa cợt mà Thiện Lâm ít khi nào được thấy.



Thở ra làn hơi dài mang máng đâu đó chút phiền muộn, nhìn thanh sáo với bức tranh xong lại ngó qua đôi tay chân chưa lạnh lặn của nàng ấy, Võ Tương Minh luôn thấy tiếc nuối cho thiên phú ấy của nàng ta, y cho toàn bộ ngự y giỏi nhất khám cho nàng một phần cũng vì nguyên do này, cảm thán đã đời rồi y lại dặn dò:



"Cố mà bình phục."



Bao nhiêu lạnh lẽo từ sương đêm trước mắt Thiện Lâm bên giờ gần

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thu/2113599/chuong-101.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Thiên Thu
Chương 101
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.