Editor: Thiếu Quân
Từ lúc biết Yến Vô Sư làm bộ thổ huyết lừa mình, mãi đến tận khi đi vào phủ Tùy quốc công ở Trường An, Thẩm Kiều cũng không thèm nói câu nào với Yến Vô Sư nữa.
Ở trong lòng hắn, người này đã được treo cùng hai từ “Gian xảo” rồi, tâm nhãn còn nhiều hơn cả lỗ trong tổ ong. Mình có dùng bản lĩnh cả đời cũng đấu không lại y, cho nên im lặng là vàng, không nói không rằng, không cần biết Yến Vô Sư nói cái gì, Thẩm Kiều không “Ừ” thì là “Ồ”. Hắn cũng không tin như vậy còn có thể bị hố nữa.
Yến Vô Sư cũng biết mình đùa quá đà, tuy rằng dưới tình thế cấp bách ép được Thẩm Kiều lo lắng. Nhưng là người đều có sĩ diện, cho dù là người tốt tính như Thẩm Kiều, ngươi lột da mặt người ta xuống, người ta có thể cho ngươi sắc mặt tốt sao, tức giận cũng là bình thường, không tức giận mới là bất thường.
Trường An vẫn như ngày xưa, tường thành cao vợi, khí thế sừng sững, khí thế vạn ngàn tập trung lại một chỗ, không hổ là đế đô. Chỉ riêng luồng khí phách không giận tự uy này, Thẩm Kiều đã chưa từng nhìn thấy tại đế đô Kiến Khang của Nam triều rồi.
Nhớ tới Kiến Khang cũng coi như đế đô vài triều rồi kia, từ thời tam quốc, Tôn Ngô đến đó lập thủ đô, tường cung ba tầng trong ba tầng ngoài, nam có Tần Hoài, bắc có Hậu hồ. Lúc trước Yến Vô Sư nhận ủy thác của Vũ Văn Ung hộ tống sứ thần Chu triều tới Nam triều, Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thu-mong-khe-thach/1213535/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.