Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Lời này rất có phong cách lương bạc vô tình của Yến Vô Sư. Ý trên mặt chữ, từ cổ chí kim, người đạt thành đại nghiệp, ngay cả phụ mẫu cũng có thể vứt bỏ, huynh đệ cũng có thể coi như không có, huống hồ là nhi tử nhi nữ chứ. Với lại nếu Phổ Lục Như Kiên mất đi hai đứa con trai này, dưới gối cũng còn ba đứa nữa mà. Huống hồ hiện tại Phổ Lục Như Kiên còn đang lúc tráng niên, sinh thêm một hai người nữa cũng không tính là khó, không cần phải vì chuyện hai đứa nhi tử ở trong tay Vũ Văn Uân mà bị bó tay bó chân, nên làm cái gì thì cứ làm cái đó.
Đối với lời này, mặc dù Thẩm Kiều không ủng hộ, nhưng cũng không cảm thấy kỳ quái và bất ngờ. Bởi vì hắn hiểu rõ Yến Vô Sư, đối phương quả thực là người như vậy. Ngược lại, đoạn thời gian này Yến Vô Sư đối xử với hắn có chút đặc thù, mới là quỷ dị khác thường đấy.
Ở trong này, ngoại trừ Thẩm Kiều ra, còn có Trịnh Dịch và Biên Duyên Mai. Biên Duyên Mai là đồ đệ của Yến Vô Sư, người trong Ma Môn, làm việc đều xảo quyệt khó đoán như nhau, cho nên cũng sẽ không cảm thấy lời nói này có gì không ổn. Trịnh Dịch có thể bị Phổ Lục Như Kiên dẫn dụ trở thành bằng hữu tâm phúc, đương nhiên cũng không phải loại lương thiện gì. Mặc dù hắn không lên tiếng, nhưng cũng biểu lộ vẻ tán đồng đối với lời nói của Yến Vô Sư.
Phổ Lục Như Kiên cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-thu-mong-khe-thach/1213536/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.