Sáng sớm hôm sau Vương Thiên Vũ đã có mặt tại quán cafe giữa trung tâm thương mại thành phố S. Cô hơi nghiêng đầu nhìn dáng đi của Chương Hiên, đúng là đại tiểu thư tới đâu cũng nghĩ mình là tâm điểm, chỉ nói chuyện vài phút mà cô ta bao cả quán, đúng thật là quá xa hoa.
– Vương tổng phiền cô đến đây rồi.
Chương Hiên nhã nhặn mở lời, môi còn nở nụ cười rất đẹp.
Thiên Vũ cao ngạo liếc nhìn, trên người cô vẫn là chiếc áo choàng đen che khuất cả khuôn mặt.
– Không biết Chương tiểu thư có gì chỉ giáo.
– Nếu Vương tổng đã hỏi tôi cũng sẽ không dài dòng.
Vương Thiên Vũ đưa tách cafe còn bốc hơi nghi ngút lên miệng, tiếp tục nghe Chương Hiên nói.
– Tôi chỉ tò mò về khuôn mặt của Vương tổng, hay thật ra đằng sau còn có bí ẩn?
Chương Hiên nói lời không quên đưa đôi mắt đầy nghi hoặc nhìn cô.
Dáng vẻ của Thiên Vũ vẫn vô cùng bình tĩnh, cô ta muốn biết cô cũng không giấu:
– Tôi bình sinh đã không có nhan sắc, chỉ sợ sẽ làm Chương tiểu thư mất nhã hứng.
Ánh mắt Chương Hiên lóe lên một tia thú vị như đứa trẻ tìm thấy món đồ đã mất từ lâu.
Nhưng tất cả lại thu vào trong ánh mắt Thiên Vũ sự vô vị, cô nhếch miệng. Chương Hiên ơi là Chương Hiên tôi chỉ e rằng cô sẽ sợ đến kinh hoàng thôi. Thiên Vũ không do dự, đưa tay đẩy chiếc mũ ra đằng sau để lộ khuôn mặt xinh đẹp.
Chương Hiên chết đứng vài giây. Khuôn mặt này sao có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-om-ac-quy/739367/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.