[Dạ Tước: Mình rất xin lỗi vì đã ra chương quá muộn khiến cho các bạn phải phải chờ đợi. Thật sự mình thấy rất hổ thẹn, vậy nên từ bây giờ mình sẽ ra chương đều đặn hơn (2 tuần 1 chương ạ). Rất mong các bạn vẫn và sẽ ủng hộ Thiên thần ôm Ác quỷ. Cảm ơn các bạn rất nhiều.]
Nhà thờ ở Huyết Lâm đã rung chuông điểm mười hai giờ nhưng Thiên Vũ vẫn nằm trên giường đưa đôi mắt nhìn thẳng lên trần nhà, trong tâm thức đều là giọng nói lạnh nhạt của Vương Thẩm Ninh. Bất giác trên môi cô nở nụ cười đau thương, Thiên Vũ nắm chặt bàn tay, cơ thể trở nên cứng nhắc.
Cốc… Cốc…
Tiếng gõ cửa phá tan sự tập trung của Thiên Vũ, cô bật dậy bước tới mở cửa:
– Có chuyện gì không?
Vương Kỳ không dám nhìn thẳng cô, trên khuôn mặt điển trai hiện rõ sự ngại ngùng.
– Chú Lâm hỏi tại sao chị không nghe máy.
Thiên Vũ nghiêng đầu, ánh mắt nhàn nhạt quan sát Vương Kỳ. Cậu thật ra không già dặn như cô luôn nghĩ, Vương Kỳ vẫn là một đứa trẻ chưa hiểu hết chuyện đời, tất cả đều do cô bó buộc cuộc sống của cậu.
– Vậy thôi… Em về phòng.
Cậu lại lên tiếng trước cái nhìn có phần dịu dàng của người chị.
– Tiểu Kỳ.
Vương Thiên Vũ gọi cậu nhưng rồi lại trầm ngâm trước đôi mắt sáng tinh anh.
– Từ giây phút này, chị sẽ không ép buộc em nữa, hãy sống như chính em.
Vương Kỳ ngạc nhiên trước thái độ và lời nói của Thiên Vũ. Từ trước đến nay cô luôn muốn cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-om-ac-quy/739368/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.