Bảy năm sau.
Bảy năm – một quãng thời gian không quá dài và cũng không quá ngắn, nó đủ để làm cho con người ta thay đổi, người trẻ sẽ trưởng thành hơn, người trưởng thành sẽ già đi. Vòng tuần hoàn của sự sống lặp đi lặp lại và con người theo vòng tuần hoàn đó mà lớn lên, mà thay đổi lột xác thành một người khác.
Trường đại học Linh Xuân – một trường đại học vô cùng danh tiếng, sở hữu mười một khoa ngành và những thiên tài hàng đầu đất nước.
– Vương Thiên Vũ.
Giáo sư đầu hói dạy môn triết học, người được coi là nghiêm khắc nhất trường đại học Linh Xuân. Mỗi lần điểm danh đến cái tên này ông đều cảm thấy tức giận.
– Giáo sư, hôm nay Thiên Vũ bị ốm.
Giọng nói trong trẻo như tiếng đàn tranh của Phương Gia Ảnh cất lên ngay sau khi giáo sư đầu hói điểm danh. Phương Gia Ảnh – tiểu thư của một gia đình giàu có. Cô và Thiên Vũ ở cùng ký túc xá, Phương Gia Ảnh vốn tính tình vui vẻ hòa đồng nên rất dễ thân.
– Em Phương chúng ta đã học đến tiết bao nhiêu, em nhớ chứ?
Giáo sư hơi nhíu mày hỏi.
– Vâng, em nhớ là tiết hai mươi lăm.
– Vậy em có nhớ cô bạn của em đến lớp của tôi bao nhiêu buổi không?
– Dạ… không.
Phương Gia Ảnh cúi đầu, cô tất nhiên là nhớ. Bởi thực chất Thiên Vũ chưa bao giờ đi học tiết một.
– Em không nhớ? Em đếm xem bao nhiêu lần em bào chữa cho Vương Thiên Vũ rồi. Tôi không nghĩ tiết học của tôi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-om-ac-quy/739362/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.