Chương trước
Chương sau
Tiền viện của phân khoa dược tễ được một phen náo nhiệt xưa nay chưa từng có, trên chế dược đài to lớn ở phía trên cao đang tiến hành một cuộc thi chế dược khiến cho ai nấy đều phấn khích. Không thể nghi ngờ Vân Phong đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi ánh nhìn, chính là bởi vì phương pháp chế dược không gì sánh kịp của riêng nàng.
Ánh lửa sáng ngời nhảy múa trên không trung, động tác tiếp theo của Vân Phong càng dẫn đến nhiều giọng nói kinh sợ lẫn thán phục: “Oa! Nàng ta làm cái gì vậy? Có ai mà đi luyện dược thế này chứ, ném hết dược liệu vào trong rồi.”
“Chẳng lẽ nàng ta không cần nghiền và phối dược sao? Rốt cuộc có biết chế dược không vậy.”
U Bạch ở bên cạnh nhìn cũng đã trợn mắt há hốc mồm, phương pháp chế dược không tưởng này khiến tất cả mọi người không thể nhìn nổi nữa. Hoa Linh và Ngọc Cẩm đang bị nhốt ở không gian trong kết giới cũng xem đến ngây người.
“Nàng ấy, nàng ấy rốt cuộc có biết chế dược không...” Hoa Linh nhịn không được nhỏ giọng thì thào.
Ngọc Cẩm mở to mắt nhìn Vân Phong ở trên đài, chỉ cảm thấy trên thế gian sao lại có người như thế, làm bừa đến như vậy.
“Hừ! Ta thấy nàng ta chỉ có cái khí thế là hay thôi, nếu dùng phương pháp như vậy mà có thể chế tạo ra loại dược tễ cấp bậc đại sư thì tên ta không phải là Ngọc Cẩm nữa.”
Mọi âm thanh huyên náo đều bị Vân Phong bỏ ngoài tai. Sau khi bỏ tất cả dược liệu vào trong lửa, Vân Phong nhắm mắt tập trung tư tưởng, bắt đầu thực hiện bước quan trọng nhất trong quá trình chế dược của mình, cảm ứng nguyên tố và sắp xếp nguyên tố.
Tự mình loại bỏ hết từng tiếng kinh sợ thán phục và thổn thức ở xung quanh, trong thế giới của Vân Phong chỉ còn lại một sự yên bình. Không có sự trợ giúp của Nhục Cầu, lần đầu tiên nàng thử sử dụng năng lực của bản thân để chế tạo dược tễ cấp bậc đại sư, rốt cuộc thành quả sẽ ra sao Vân Phong cũng rất muốn biết.
Trong khoảnh khắc nhắm mắt lại là một mảnh tối tăm, Vân Phong hít thở nhẹ nhàng, dần dần điều động tinh thần lực từ không gian tinh thần, tinh thần lực đã dung hợp Kim Đỉnh dịch đang tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, trong không gian tinh thần chảy xuôi như hải triều, rất ôn thuần mà tùy ý để cho Vân Phong điều phối. Vân Phong vận chuyển một phần nhỏ của tinh thần lực đi đến khắp nơi trong cơ thể, chỉ thấy thế giới vốn tối tăm đang dần dần toát ra chút ánh sáng lốm đốm. Vân Phong vui mừng, xem ra đã đến được cấp bậc Tôn Vương rồi, cộng thêm tác dụng của sự dung hợp Kim Đỉnh dịch vào trong cơ thể, độ mẫn cảm của nàng đối với sự tồn tại của nguyên tố cũng càng ngày càng tăng, mặc dù còn rất yếu ớt nhưng trình tự tiếp theo đều có thể dễ dàng xử lý rồi.
Vân Phong vẫn luôn đứng thẳng mà nhắm mắt, sắc mặt lộ ra sự điềm tĩnh, dường như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng. Tất cả mọi người đều xì xào bàn tàn không thể tiếp nhận được, sau khi nỗi khiếp sợ trong lòng U Bạch qua đi thì chỉ còn lại càng nhiều sự khinh thường, lần này gã ta thắng chắc rồi, nhất định phải khiến ả ta quỳ xuống đất gọi mình một tiếng gia gia, lấn át sự uy phong của ả ta!
“Trưởng… Trưởng lão, đến tột cùng là nàng ta đang làm gì vậy?” Mấy người đệ tử cùng chạy đến đây với Dược tễ trưởng lão, sau khi đến được tiền viện thì nhìn thấy Vân Phong đang nhắm mắt đứng ở đó, ngọn lửa trên tay không ngừng bốc lên, không biết rốt cuộc nàng đang làm gì.
Khi Dược tễ trưởng lão đến đây, nhìn thấy tư thế của Vân Phong cũng rất kinh ngạc, nhưng dù sao cũng là thân phận trưởng lão, ngay sau đó liền phát giác được điểm kỳ lạ rất nhỏ, đáy mắt hiện lên ngạc nhiên, hiếu kỳ, tán thưởng: “Đang làm gì sao? Tất nhiên là đang chế dược rồi.”
“Chế dược? Nào có cách chế dược như vậy?” Các đệ tử nghe được đều kêu lên kỳ lạ.
Dược tễ trưởng lão vậy mà chỉ cười ha ha: “Trên đời này không thiếu cái mới lạ, ngươi không biết cũng không có nghĩa là không tồn tại, không hợp lý.”
“Nhưng mà… như vậy cũng có thể gọi là chế dược sao?” Mấy người đệ tử đều nhìn nhau ngơ ngác, làm sao cũng không thể liên hệ hành động của Vân Phong với việc chế dược được.
Dược tễ trưởng lão lại chỉ cười cười: “Đương nhiên có thể, phương thức chế dược có vô số loại khác nhau, tự nhiên nàng ta có cách của mình.”
Đứa nhóc này, vậy mà lại dùng phương pháp hiếm gặp như vậy, ngay cả ông ta cũng chưa từng thấy qua phương pháp chế dược thế này, bây giờ đúng là được mở mang kiến thức.
Dược tễ trưởng lão hài lòng nhếch khóe miệng rồi nhắm hai mắt lại, tỉ mỉ cảm nhận mọi thứ xung quanh, sau đó lại mở to hai mắt. Ông ta không đoán ra phương pháp chế dược của đứa nhóc này, thế nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng dược liệu bên trong ngọn lửa đang dung hợp không ngừng, đứa nhóc này vậy mà lại thật sự muốn chế tạo ra dược tễ cấp bậc đại sư, chỉ không biết là đại sư mấy sao thôi.
Nếu như đứa nhóc này thành công, ông ta nhất định phải thu nàng về môn hạ, tư chất trời sinh như vậy mà không đi theo lĩnh vực dược tễ thì thật đúng là uổng phí báu vật. Cũng không biết nàng là đệ tử quan môn của vị trưởng lão nào, trưởng lão nào có được đứa nhóc này thật đáng ngưỡng mộ.
Dược tễ trưởng lão nhìn U Bạch đứng ở một bên, biết được gã ta đang chế tạo cao cấp ba sao thì không khỏi lắc đầu. Cao cấp ba sao cũng là cực hạn của gã ta rồi, so với đứa nhóc này thì thiên chất của U Bạch cũng chỉ là trung bình thôi, quá bình thường rồi.
Dược tễ ba sao của U Bạch được chế tạo vô cùng thuận lợi, mặc dù trong quá trình phải dừng lại một lúc vì quá kinh hãi với động tác của Vân Phong nhưng rất nhanh liền ổn định lại tinh thần, tiếp tục chế tạo đâu vào đấy, rất nhanh chóng đã đến bước cuối cùng, dung hợp. U Bạch giương mắt nhìn nhìn Vân Phong ở một bên, phát hiện nàng ngoại trừ nhắm mặt thì không làm cái gì khác nữa, không khỏi lại cười nhạo một tiếng, ngươi hãy chờ đó!
U Bạch tăng tốc, chuyên tâm kiên định nhìn dược tễ trong tay mình, thần thái tỉ mỉ rất nghiêm túc, bước cuối cùng là dung hợp rất hoàn mỹ, dù sao cao cấp ba sao đối với U Bạch cũng không phải khó khăn, sau khi bước cuối cùng kết thúc tốt đẹp, dược tễ cao cấp ba sao đã được ra lò.
“Quả nhiên không hổ danh là U học trưởng, nhanh như vậy mà đã làm xong rồi. Nhìn màu sắc và tính chất của dược tễ kia, nhất định là chất lượng hoàn hảo rồi.” Học sinh ở xung quanh chế dược đài kêu lên vài tiếng thán phục.
Trên trán U Bạch rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, gã ta nhếch miệng cười đắc ý, để dược tễ vào trong lọ, cười lạnh nhìn Vân Phong ở một bên: “Giả vờ giả vịt, ta cũng muốn nhìn xem ngươi làm sao dùng ngọn lửa đó chế tạo ra dược tễ cấp bậc đại sư.”
Tiểu cô nương của Cung gia nhìn thấy U Bạch đã hoàn thành, dược tễ cao cấp ba sao đã được chế tạo thành công nhưng Vân Phong ở bên này vẫn còn duy trì trạng thái lúc nãy, vẫn chưa có hành động nào. Tiểu cô nương Cung gia không nhịn được cắn cắn môi, nàng ta thật sự không có vấn đề gì chứ? Mục tiêu của nàng ta chính là dược tễ cấp bậc đại sư, dùng cách này, có thể làm ra sao?
“Cao cấp ba sao, chất lượng hoàn mỹ, đối với U Bạch mà nói cũng chẳng phải là việc gì khó.” Hoa Linh nhìn thấy U Bạch đã hoàn thành, nói nhỏ một câu.
Ngọc Cẩm ở một bên nhìn U Bạch với vẻ ghen ghét: “Nếu như Hoa Linh sư tỷ có bản lĩnh như vậy, cũng sẽ không đến nỗi như tình hình hiện giờ.”
Sắc mặt Hoa Linh bất giác đỏ lên, nàng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể chế tạo ra hai sao cao cấp mà thôi, mặc dù thành tích này cũng không tệ, nhưng nếu so sánh với U Bạch thì vẫn là kém hơn một chút. Tài nghệ không bằng người là sự thật, nhưng giọng điệu cay nghiệt của Ngọc Cẩm khiến Hoa Linh có chút không vui: “Ngọc Cẩm, nếu muội có thể chấn chỉnh lại lời nói và hành động của mình, không gây chuyện khắp nơi thì cũng sẽ không xảy ra chuyện hôm nay.”
Ngọc Cẩm không kiên nhẫn nói: “Được rồi được rồi, chuyện cũng đã như vậy rồi, tỷ nói muội nghe thì có tác dụng gì. Tại sao người đó lại xuất hiện trong nội viện chứ, không lẽ lần này muốn gây phiền phức cho chúng ta?!”
Hoa Linh không nói gì, Vân Phong trông không giống như một người có thể chủ động tìm người khác gây sự, chỉ cần ngươi không trêu chọc đến nàng ấy thì nàng ấy cũng sẽ không chú ý tới ngươi, nghĩ đến lúc trước mình lật lọng, Hoa Linh cảm thấy có chút xấu hổ.
“Đúng rồi, không phải là sư phụ muốn tìm ả ta sao? Bây giờ ả ta lại tự mình tìm đến, sau chuyện lần này muội phải nói cho sư phụ nghe, để sư phụ giáo huấn ả ta!” Ngọc Cẩm hung hăng trợn mắt liếc nhìn Vân Phong một cái. Nghĩ đến biểu cảm âm trầm của tam trưởng lão khi nhắc đến muốn tìm người cho dược tễ kia, Ngọc Cẩm cảm thấy có thể giải tỏa cơn tức này.
U Bạch trên chế dược đài đã hoàn thành quá trình chế dược, sau khi đợi một hồi thì Vân Phong vẫn chưa có động tĩnh gì, gã ta có chút không thể kiên nhẫn được nữa. Đám thanh niên xung quanh chế dược đài cũng cảm thấy chán nản: “Rốt cuộc khi nào mới xong đây? Chẳng lẽ phải đợi mấy ngày mấy đêm luôn sao?”
“Chắc không phải là ngươi chế không ra rồi dùng cái này để đùa giỡn với bọn ta chứ?”
Âm thanh xôn xao lại vang lên, tiểu cô nương của Cung gia chịu không nổi: “Bọn ngươi ồn cái gì chứ? Nàng ta đang chế tạo dược tễ cấp bậc đại sư dó, các ngươi nghĩ rằng có thể dễ như cao cấp ba sao sao? Nếu như chê chậm thì bọn ngươi tự mà làm đi!”
Sắc mặt U Bạch lập tức căng cứng, đây rõ ràng là đem mình ra so sánh, cao cấp ba sao mà đi so với cấp bậc đại sư thì tất nhiên chẳng là cái thá gì, cho dù là chất lượng hoàn mỹ đến đâu cũng không thể lên mặt nổi. Những người khác bĩu bĩu môi, lập tức im miệng, tất cả mọi người lại tiếp tục nhẫn nại chờ đợi. Vị Dược tễ trưởng lão đứng ở một góc im lặng nhìn vẫn luôn tràn ngập ý cười trên mặt, ông có thể cảm nhận được, một vị Dược tễ sư với cấp bậc đại sư sắp được ra đời rồi.
“Hừ! Ta sẽ đợi, chờ ngươi làm ra dược tễ cấp bậc đại sư.” U Bạch nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu, trong lòng đầy khinh thường. Gã ta một chút cũng không tin Vân Phong có thể thành công, nhất là dùng cái phương pháp mà chưa ai từng thấy, chưa ai từng nghe này.
Vân Phong vẫn luôn nhắm mắt đột nhiên lông mi hơi rung vài cái. Tiểu cô nương của Cung gia cẩn thận quan sát đến nỗi tâm tình hơi giật nảy lên. Dược tễ trưởng lão phát hiện được thì nụ cười trên mặt càng thêm thoải mái, sắp rồi sắp rồi, xem ra đứa nhóc này đã thành công rồi.
“Xoạt!” Ngọn lửa trong tay Vân Phong bỗng dâng lên cao mấy mét, vốn dĩ chỉ là một ngọn lửa kích cỡ bình thường lại lập tức tăng lên gấp bội. Mà thứ đen sì bên trong ngọn lửa lại đang bốc lên, nhiệt độ của ngọn lửa cũng trong thoáng chốc đã cao thêm gấp vài lần.
“A!” Đám thanh niên đang vây quanh chế dược đài cũng bất đắc dĩ phải lùi về sau vài bước, sợ bị ngọn lửa này đốt trúng. U Bạch cũng bị ánh lửa này dọa sợ một phen, cơ thể không khỏi run lên toát ra chút mồ hôi lạnh, vừa muốn mở miệng mắng người thì đã nhìn thấy đôi mắt đen của Vân Phong lại mở ra ngay lúc này.
“Mở ra rồi, mở ra rồi.” Có người lớn tiếng hô lên, lập tức dẫn đến một hồi rối loạn của đám người bên dưới. Sau khi Vân Phong mở đôi mắt đen láy ra thì bàn tay nhanh chóng vươn ra hướng về phía U Bạch, một cỗ lực lượng vô hình cuốn lọ dược tễ của U Bạch đi mất. Ngay sau đó ngọn lửa biến mất, một thứ dịch thể xanh biếc tỏa ra ánh sáng óng ánh xuất hiện trên không trung, trực tiếp rơi vào trong lọ.
“Vậy mà lại thành công rồi.” Hai mắt của Dược tễ trưởng lão sáng lên nhìn cái lọ trong tay Vân Phong, chất lỏng xanh biếc như ngọc ở bên trong đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, liếc mắt thôi cũng thấy được đây đích thực là dược tễ có chất lượng hoàn mỹ.
Toàn bộ người ở nơi này đều dùng ánh mắt nồng nhiệt nhìn cái lọ trong tay Vân Phong. Ánh sáng bóng loáng từ dịch thể thoáng chốc thu hút mọi người, chỉ vẻ ngoài của dược tễ thôi mà cũng đã thu hút ánh nhìn như vậy rồi, nếu nói không phải cấp bậc đại sư thì ai mà tin.
“Thành công rồi, nàng vậy mà lại thật sự thành công rồi ư?” Hoa Linh nhìn thấy dược tễ kia, mặc dù chưa từng tiếp xúc nhiều với dược tễ cấp bậc đại sư, nhưng cũng biết được lọ dược tễ kia không hề đơn giản, đẳng cấp nhất định là cấp bậc đại sư rồi.
Dược tễ cấp bậc đại sư, nàng ấy đúng là Dược tễ sư cấp bậc đại sư, vậy nghĩa là thuốc sinh mệnh nàng ấy đưa cho lúc ở trong sơn động cũng là do nàng ấy tự chế tạo ra. Không ngờ nàng ấy lại có một thân phận như vậy.
“Thật hay giả vẫn chưa biết được...” Ngọc Cẩm nhìn Vân Phong với ánh mắt oán hận, hai mắt tham vọng nhìn về phía lọ dược tễ kia, dược tễ cấp bậc đại sư… Nàng ta mà lại có thể đạt đến trình độ cao như vậy.
“Ngươi…!” U Bạch đứng nhìn ở một bên cũng đơ ra rồi. Cái kia đúng là dược tễ cấp bậc đại sư sao? Nàng ta dùng phương pháp như thế thật sự có thể thành công?
Vân Phong cười ha ha, lắc lắc cái lọ dược tễ trong tay, chất lỏng xanh biếc bên trong dao động vài cái, có vẻ càng thêm mê người: “Dược tễ cấp bậc đại sư một sao, có thể nhanh chóng phục hồi mọi vết thương, nếu như không có vết thương, cũng có thể tăng tiến khí lực, có tác dụng trợ giúp tốc độ tu hành.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người lập tức nóng lên, nhìn chăm chăm vào lọ dược trong tay Vân Phong. Dược tễ sinh mệnh, mặc dù chỉ là đại sư một sao, nhưng vẫn có tác dụng tốt vô cùng đối với việc tu tập, nhất là trong nội viện này, chênh lệch thực lực chính là chênh lệch trong việc làm người, ai cũng muốn trở thành một đấng cao nhân.
Ánh mắt của U Bạch cũng tràn đầy tham vọng, nếu như lọ dược tễ này là của gã ta thì tốt biết mấy.
Dược tễ trưởng lão đứng ở trong góc cười hì hì, đại sư một sao, năng lực của đứa nhóc này đúng là chỉ có vậy thôi sao? Nhưng cho dù chỉ là đại sư một sao thì cũng rất kinh diễm rồi, đồ đệ này hắn nhất định phải có được.
Tầm nhìn của Vân Phong quét qua tất cả mọi người, ánh mắt của tất cả những người này đều mang vẻ thèm muốn sôi sục, đều hận không thể chiếm lọ dược tễ này về làm của riêng. Dược tễ sinh mệnh cấp bậc đại sư rất hiếm thấy, nhất chất lượng hoàn mỹ lại càng hiếm hơn. Đệ tử tu tập trong nội viện như bọn họ tất nhiên là không có tư cách được tiếp cận những thứ này, nhưng hiện tại không giống như vậy.
Ánh mắt của Vân Phong quét đến tiểu cô nương của Cung gia, trong tất cả mọi người chỉ có mình nàng ta có một đôi mắt trong sáng, bên trong không mảy may một tia tham vọng, không có bất kỳ một ý niệm nào muốn chiếm làm của riêng. Lúc ánh mắt hai người chạm nhau, Cung gia tiểu cô nương giơ ngón cái lên với Vân Phong, động tác này khiến Vân Phong bật cười.
“U Bạch, theo như ước định, ngươi nên làm gì?”
Không khí nơi này đột nhiên giảm mạnh, ý nghĩ sôi sục trong đầu U Bạch cũng đột nhiên nguội đi, nghĩ đến lời hứa lúc nãy được gã ta đặt ra, nếu như gã ta thua, thì phải quỳ xuống đất gọi nàng là nãi nãi. U Bạch hung tợn nghiến răng một cái: “Ngươi bảo là dược tễ cấp bậc đại sư thì nó đúng là như vậy à?”
“Ồ? Vậy ngươi muốn giám định như thế nào?”
U Bạch đảo mắt: “Tất nhiên… tất nhiên là ta kiểm tra rồi.”
Vân Phong ngây người, nhìn thấy tham vọng thâm trầm dưới đáy mắt của U Bạch, đột nhiên cười ha ha một tiếng: “Ngươi mà cũng có tư cách kiểm tra lọ dược tễ này sao? Hay là ngươi muốn lợi dụng cơ hội này để chiếm làm của riêng đây?”
Sắc mặt U Bạch đỏ lên, ý nghĩ trong lòng lại bị lật tẩy trước mặt nhiều người như vậy nên có chút quẫn bách. Ánh mắt của đám thanh niên xung quanh trở nên bất mãn, dựa vào cái gì phải đưa lọ dược tễ kia cho gã ta, họ cũng rất muốn có được.
“Để ta cho ngươi biết, đây là dược tễ do ta chế tạo ra, muốn cho ai đều do ta quyết định, nếu ngươi muốn giám định cũng được, đi theo ta gặp Dược tễ trưởng lão.”
U Bạch đỏ mặt đứng tại chỗ, đương nhiên gã ta biết dược tễ đó có phải là cấp bậc đại sư hay không, đúng là gã ta muốn mượn cơ hội này chiếm được lọ dược tễ đó, mặc dù nói ra hơi mất mặt, nhưng cũng rất đáng giá, mặc kệ thủ đoạn thế nào.
“Không cần đến gặp nữa, ta ở đây.” Dược tễ trưởng lão cười lớn xuất hiện, toàn bộ thanh niên đều giật mình, hóa ra Dược tễ trưởng lão cũng ở đây.
“Trưởng… trưởng lão…” U Bạch nhìn thấy Dược tễ trưởng lão ở hiện trường thì sắc mặt càng đỏ hơn, cũng không biết vừa rồi bị người nghe thấy bao nhiêu, nếu như Dược tễ trưởng lão nói gì đó trước mặt sư phụ, gã ta sẽ gặp chuyện không hay.
Dược tễ trưởng lão liếc mắt nhìn U Bạch với một ý vị sâu xa, U Bạch lập tức dời tầm mắt, Vân Phong nhướn mày. Vị trước mắt sắc mặt hồng thuận, làn da tinh tế, lão đầu nhìn trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thật này chính là Dược tễ trưởng lão? Quả nhiên hình tượng rất phù hợp, những nếp nhăn nhàn nhạt, đầu tóc bạc phơ, thân hình khỏe khoắn, hẳn là hiệu quả của việc thường xuyên sử dụng dược tễ.
“Đây đúng là dược tễ đại sư một sao, hơn nữa chất lượng còn rất hoàn mỹ.” Dược tễ trưởng lão cười tủm tỉm gật đầu, hài lòng nhìn Vân Phong. Ánh mắt này khiến cho Vân Phong bất giác có chút sợ hãi, đột nhiên nghĩ đến Đan Thanh trưởng lão, lúc trước ông ta cũng dùng ánh mắt này dò xét nàng.
“Cấp đại sư một sao, hơn nữa còn là chất lượng hoàn mỹ!” Chế dược đài vang lên vài tiếng tán thưởng.
U Bạch cắn chặt răng âm thầm nhìn Vân Phong, nhất là khi nhìn thấy biểu cảm đầy hài lòng của Dược tễ trưởng lão thì sặc mặt gã ta càng trầm xuống. Gã ta mới là sự tồn tại gây chú ý nhất trong phân khoa dược tễ, thế nhưng bây giờ thì đảo ngược, mọi hào quang từ người mình đều biến mất hết, bị kẻ chẳng hiểu sao lại xuất hiện ở đây chiếm mất.
“Tiểu nha đầu, ngươi tên là gì? Vừa mới đến Tụ Tinh học viện sao? Bây giờ đang là đệ tử quan môn của trưởng lão nào?” Dược tễ trưởng lão cười tủm tỉm hỏi.
Vân Phong cười nhẹ nhàng: “Vãn bối Phong Vân, là dựa vào danh ngạch của Cung gia đi cửa sau vào đây.”
Dược tễ trưởng lão ngẩn người, đi cửa sau? Với trình độ này của nàng thì sao lại có thể vào đây bằng cửa sau? Tiểu cô nương của Cung gia nghe thấy cũng kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Vân Phong, nàng ta đi cửa sau vào Tụ Tinh học viện dựa vào danh ngạch của Cung gia.
Tất cả mọi người đều ngây người, năng lực mà Vân Phong biểu hiện ra căn bản không giống như phải đi cửa sau, phải biết rằng đi cửa sau đều là người như thế nào, Vân Phong tất nhiên không thuộc về kiểu người như vậy. Dược tễ trưởng lão lúng túng cười cười: “Nha đầu này, thật biết nói đùa, hiện giờ là đệ tử quan môn của trưởng lão nào vậy?”
Vân Phong cười ha ha, cũng không giải thích: “Vãn bối không phải là đệ tử quan môn của trưởng lão, dựa theo cách nói của năm vị trưởng lão thì vãn bối vẫn chưa có tư cách.”
Lời này khiến cho người nghe phải thổn thức một phen, nàng không có tư cách? Vậy còn ai có tư cách nữa.
Dược tễ trưởng lão kinh ngạc nhìn nàng: “Ngươi có thiên chất với lĩnh vực dược tễ như vậy, có lẽ năm người đó không phát hiện được, nhưng thực lực của ngươi cũng không cần nói nhiều nữa, nếu như ngươi không đủ tư cách làm đệ tử quan môn của họ, ta nghĩ rằng không còn ai có tư cách này nữa.”
“Trưởng lão nói đùa rồi, vãn bối tự biết thân mình thế nào.”
Dược tễ trưởng lão cười ha ha: “Tiểu nha đầu ngươi cũng rất khiêm tốn, ta xem, đa số những đệ tử quan môn kia đều không theo kịp ngươi.”
Sắc mặt Hoa Linh chẳng hiểu sao đỏ lên. U Bạch oán hận trừng Vân Phong một cái. Sắc mặt của Ngọc Cẩm cũng có chút túng quẫn. Thân là đệ tử quan môn của trưởng lão đều có chút thanh cao, dù sao thân phận cũng là một đấng cao nhân, nhưng nếu đem so với cái người “không đủ tư cách” như Vân Phong thì bọn họ đều không bằng nàng.
Vân Phong biết U Bạch là người được gọi là đứng nhất trong phân khoa dược tễ, chắc hẳn cũng là một đệ tử được Dược tễ trưởng lão chú ý đến. Nếu như Dược tễ trưởng lão đã ra mặt rồi thì nàng ít nhiều nên chừa lại chút mặt mũi: “U Bạch, ước định giữa ta và ngươi cứ coi như xong rồi.”
Trong lòng U Bạch chỉ cảm thấy thật nhục nhã, gã ta tuy là không muốn quỳ xuống gọi nãi nãi, nhưng cũng tốt hơn so với sự bố thí như hiện tại. Dược tễ trưởng lão nhướn mày, mặc dù không biết ước định này là gì, nhưng tiểu nha đầu này hẳn là đã cho mình chút mặt mũi, cứ như vậy mà bỏ qua. Nhưng mà cuối cùng cũng có người có thể áp chế nhuệ khí của tiểu tử U gia này, thật không tồi.
“Trưởng lão, ta còn có chút chuyện khác cần xử lý, xin cáo từ trước.” Vân Phong hướng về phía Dược tễ trưởng lão chắp tay.
Dược tễ trưởng lão cười tủm tỉm gật đầu: “Được, nhưng sau này tiểu nha đầu ngươi phải thường xuyên đến đây, có biết không?”
Vân Phong cười ha ha đáp “vâng” một tiếng rồi quay người bước xuống chế dược đài. Những người trẻ tuổi kia không khỏi ngưỡng mộ nhìn về phía nàng, Vân Phong đi một đường đến trước mặt tiểu cô nương Cung gia, giao lọ thuốc vào tay nàng ta: “Cái này, bây giờ hãy uống đi.”
Tiểu cô nương Cung gia ngây người, những người khác đều kinh hãi khi nhìn thấy hành động của Vân Phong. Dược tễ trưởng lão cũng nhìn theo một cách kinh ngạc. U Bạch nắm chặt nắm đấm suýt chút nữa hét lên, cho tên phế vật kia làm gì, còn không bằng cho ta.
Ngọc Cẩm nhìn thấy không khỏi mắng chửi một câu: “Thế mà ả ta lại đưa lọ dược tễ đó cho tên phế vật kia! Đúng là có bệnh mà!” Ánh mắt nàng ta có chút ghen ghét không nói ra được.
Ánh mắt của Hoa Linh lóe lên: “Đây là dược tễ mà nàng ấy tạo ra, cho ai cũng do nàng ấy quyết định.”
Được giao cho một lọ dược tễ cấp bậc đại sư dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, tiểu cô nương Cung gia trả lại dược tễ cho Vân Phong: “Ta không cần.”
Vân Phong chớp mắt vài cái với nàng: “Dược tễ này vô dụng với ta, huống hồ chế tạo ra lọ dược tễ này cũng không phải chuyện khó khăn đối với ta.”
Tiểu cô nương Cung gia cương quyết lắc đầu: “Đây là đồ của ngươi, ta không thể nhận.”
Vân Phong cười ha ha: “Vậy được, nếu ngươi không lấy thì ta sẽ trực tiếp ném đi.”
Tay nàng giả vờ vung lên, tim của tất cả mọi người đều không khỏi nhói lên một cái, ngươi đừng ném mà, cô ta không cần thì cho ta cũng được mà.
“Tên phế vật kia, đồ tốt để ở trước mặt mà cũng không lấy, giả vờ thanh cao cái gì. Nếu là ta thì…” Ngọc Cẩm hung hăng đập lên bức tường ngăn cách của không gian phong tỏa, đôi mắt như nổi lửa nhìn dược tễ trong tay Vân Phong, nếu là cho nàng ta thì tốt biết bao.
“Ngươi đừng ném! Ta nhận là được rồi.” Tiểu cô nương Cung gia thấy Vân Phong không có nói giỡn liền lập tức đưa hai tay nhận lấy.
Nàng ta vốn muốn cất vào thật cẩn thận nhưng Vân Phong lại lắc đầu: “Uống ngay tại đây đi, nếu bây giờ ngươi không uống thì chẳng phải nói rõ là muốn để người khác tới giành hay sao?”
Tiểu cô nương Cung gia ngẩn người, cuối cùng cũng không ngần ngại nữa mà uống ừng ực hết cả lọ, người xung quanh đều không tự chủ được mà nuốt nước bọt. Ánh mắt của U Bạch xẹt qua một tia ác ý, đúng là đáng ghét! Gã ta còn muốn nhân cơ hội đi giật lấy, bây giờ đều vào bụng người khác rồi.
Thấy tiểu cô nương Cung gia uống xong, Vân Phong cười cười hài lòng: “Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là bằng hữu của Phong Vân ta, nếu có ai dám ức hiếp ngươi thì ta nhất định sẽ ức hiếp lại hắn, không có người nào có thể bắt nạt bằng hữu của Vân Phong này.”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ đều yên tĩnh, tiểu cô nương Cung gia quẫn bách mở miệng: “Này, ngươi đừng có như vậy mà… tạo mối quan hệ với ta như thế này…”
Vân Phong cười nhạt, không có nhìn những người khác, chỉ cười cười với tiểu cô nương Cung gia: “Ta đã nói rồi, ta có tên, là Phong Vân, còn ngươi? Tên gì vậy?”
Khuôn mặt Cung gia tiểu cô nương thoáng ửng hồng, đây có lẽ lần đầu tiên trong cuộc đời bị ức hiếp từ khi nàng vào nội viện, có người đầu tiên hỏi tên, chủ động tiếp cận nàng: “Ta… ta tên là Cung Thiên Tình.”
“Thiên Tình, trời trong xanh, tên rất hay.” Vân Phong khẽ cười một tiếng, ánh mắt lướt đến Ngọc Cẩm và Hoa Linh bị giam cầm trong bức tường không gian, đôi mắt đen lóe lên một tia lạnh lùng: “Người vừa ức hiếp ngươi, bây giờ ta sẽ giúp ngươi ức hiếp lại.”
“Này!” Cung Thiên Tình muốn nói gì đó nhưng lại bị Vân Phong túm lấy tay, ngay tức khắc từ đất bằng kéo lên không trung. Cung Thiên Tình không khỏi bị dọa lập tức ôm chặt lấy cánh tay của Vân Phong, đôi mắt tràn ngập phấn khích, thì ra ngự không mà đi chính là như vậy.
Động tác của Vân Phong cực nhanh, mang theo Cung Thiên Tình phóng đến bên Ngọc Cẩm, chỉ nghe thấy răng rắc một tiếng giòn vang, không gian phong tỏa đều vỡ vụn. Hoa Linh vốn tưởng rằng Vân Phong sẽ tha cho bọn họ nhưng lại cảm giác được một luồng gió lạnh xẹt qua mặt, Cẩm Ngọc vừa đứng bên cạnh đột nhiên không còn thấy bóng dáng.
“Sư tỷ, cứu mạng! Hoa Linh sư tỷ, cứu muội với!”
Một tiếng kêu thảm thương đột nhiên vang lên giữa không trung, Hoa Linh ngay lập tức ngẩng đầu nhìn lên trời, Ngọc Cẩm bị Vân Phong dùng một tay nhấc cổ áo kéo lên.
“Ngọc Cẩm! Phong Vân, có chuyện gì từ từ nói. Ngọc Cẩm cho dù như thế nào thì muội ấy cũng là đệ tử quan môn của tam trưởng lão. Ngươi ít nhiều cũng phải chừa chút mặt mũi cho tam trưởng lão chứ.” Hoa Linh lập tức bay lên không trung, đôi mắt nhìn chăm chú vào Vân Phong Mặt của Ngọc Cẩm đã trở nên trắng bệch, Vân Phong siết lấy cổ sau của nàng ta, sức lực mạnh mẽ, nàng ta cảm giác được mình chính là một chú gà con không có sức phản kháng, tùy người chém giết.
“Hừ! Đệ tử quan môn của tam trưởng lão mà lại có khí chất như vậy, thế mà có thể ức hiếp người yếu hơn mình, còn khiến cho Thiên Tình phải chịu tội thay ả ta!”
“Ngọc Cẩm đúng là sai rồi nhưng người giáo huấn nàng cũng phải là tam trưởng lão.” Hoa Linh thấy Vân Phong không chịu buông tay không khỏi gấp gáp, giọng điệu cũng trở nên lớn hơn.
Ngọc Cẩm vừa nghe xong thì trong lòng lập tức toát lên dũng khí không biết từ đâu ra, hét lớn: “Ngươi không có tư cách dạy dỗ ta, muốn giáo huấn cũng là sư phụ ta mới có tư cách, không tới lượt ngươi. Ta trở về sẽ nói cho sư phụ nghe, để sư phụ dạy dỗ lại ngươi.”
“Ngọc Cẩm, muội câm miệng!” Hoa Linh nhìn thấy sắc mặt của Vân Phong càng lúc càng u ám, không nhịn được quát lên.
Cung Thiên Tình được Vân Phong nắm chặt ở một bên không kiềm được cười khẩy: “Trong số đệ tử quan môn của tam trưởng lão, cô ta cũng coi như là một con sâu làm rầu nồi canh.”
“Ngươi nói cái gì, người cái thứ phế vật này có tư cách gì nói ta.” Ngọc Cẩm chửi ầm lên, sắc mặt Vân Phong tối sầm lại. Nàng ghét nhất loại người ỷ vào bản thân có thân phận cao quý hoặc có thực lực cường đại, tùy ý sỉ nhục người khác. Huống chi, đây còn là người mà nàng xem là bằng hữu.
“Ta nói rồi, không ai có thể ức hiếp bằng hữu của ta.” Vân Phong nói xong, tay dùng lực siết chặt, Ngọc Cẩm lập tức kêu lên một tiếng thảm thương, cơ bắp trên cánh tay đang tóm chặt cổ sau của nàng ta không hề thả lỏng, hiện tại đoán chừng nơi đó hẳn là bị tím xanh một mảng.
Vân Phong không còn nói nhảm với Hoa Linh nữa, xoay người muốn đi, Hoa Linh lập tức hét lớn: “Phong Vân, không lẽ ngươi muốn tam trưởng lão tự mình đến tìm ngươi đòi người, ngươi đừng quên nơi này là Tụ Tinh học viện.”
Vân Phong quay đầu lại, đáp lại Hoa Linh bằng một nụ cười lạnh lẽo: “Ngươi đừng quên ta là ai.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.